Một già một trẻ tranh cãi không ngừng, không hề để ý tới một đám người phía sau. Chỉ là hai người này cản lối đi, đám người Thiên Long phái cũng không tiện đi vòng qua, chỉ có thể đứng xem náo nhiệt.
Thấy hai người già trẻ này đều là tu sĩ, Lâm Nhất đứng trong đám người không khỏi chú ý tới bọn họ hơn. Người trẻ tuổi hẳn là tu vi Luyện Khí tầng hai, lão già là tu vi tầng ba. Tu vi của hai người cũng không cao, vì sao lại đứng đây tranh cãi. Hắn đứng nghe cũng biết được đại khái.
Người trẻ tuổi này kinh nghiệm không sâu, bị đối phương dựa vào sơ hở trong lời nói lừa, cảm thấy bị thua thiệt nên muốn đòi về linh thạch của mình. Lão nhân này lại ra vẻ đạo mạo, dùng chỗ của tiên môn để làm một vụ kinh doanh, xem ra đã nuốt vào mười viên linh thạch sẽ không dễ dàng nôn ra.
Bây giờ trong túi của Lâm Nhất đã nhiều hơn, đã không để mười viên linh thạch vào mắt. Nếu như là hai năm trước, sợ rằng hắn cũng sẽ sốt ruột nóng nảy giống như người trẻ tuổi này.
Thấy hai người nói mãi, còn không biết sẽ tranh cãi đến lúc nào, Lâm Nhất đành bước ra, chắp tay nói với đối phương:
- Chúng ta cần phải đi tiếp, hai vị có tiện nhường đường một lát không?
- A? Hóa ra còn có vị đạo hữu này, lão phu mắt mũi vụng về, có lễ!
Lão già vội vàng thoát khỏi sự dây dưa của đối phương, mượn cơ hội đáp lễ Lâm Nhất nói.
Người tuổi trẻ kia bất đắc dĩ quay đầu liếc nhìn Lâm Nhất, thoáng cái liền ngẩn người ra. Mặc dù không nhìn ra tu vi của đối phương, nhưng vẫn vui mừng nói:
- Vị đạo hữu này tới thật đúng lúc, ngươi lại tới phân xử công bằng đi! Lão già này...
- Thôi đi! Không được vô lễ! Còn trẻ không biết tôn trọng trưởng bối, trưởng bối nhà ngươi dạy ngươi thế nào?
Lão già chắp tay vuốt râu, ngẩng đầu đứng thẳng đầy khí thế, giọng điệu đương nhiên giống như đang giáo huấn con cháu của mình vậy. Nếu không phải Lâm Nhất đứng ở một bên nhìn một lúc lâu, hẳn cũng sẽ tôn kính lão già trước mặt này.
Một già một trẻ này hoàn toàn không có ý nhường đường, Lâm Nhất không muốn dính dáng tới tranh chấp của đối phương, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Chúng ta cần nhanh chóng lên đường, hai vị...
Lão già nhìn Lâm Nhất và liên tục gật đầu nói:
- Vị đạo hữu này muốn đi đâu có thể nói ra cho ta nghe thử. Có lẽ lão phu có thể chỉ đường tắt cho ngươi cũng chưa chừng!
Nhìn người trước mắt ra vẻ trưởng giả kiến thức rộng, Lâm Nhất mỉm cười nói:
- Tại hạ đi tới trấn Lạc Hà!
- Đạo hữu từng đi qua rồi sao?
Lão già hỏi.
- Chưa bao giờ qua.
Lâm Nhất nói.
Trên mặt lão già liền tươi cười, nói:
- Lão phu cả đời đã quen biết bao người, thấy vị đạo hữu có xương cốt kỳ lạ, tướng mạo không tầm thường, nhất định không phải là nhân vật tầm thường!
Ông ta chà chà khen ngợi một lúc sau, có chút thâm trầm nói tiếp:
- Nếu như lão phu đoán không sai, đạo hữu không phải là tu sĩ của Đại Hạ. Lần đi trấn Lạc Hà, chẳng lẽ tìm người thân thăm bằng hữu sao? Lão phu quen biết hết tiên môn và gia tộc của Đại Hạ, có lẽ lão phu có bạn cũ lâu năm ở chỗ đạo hữu muốn tới! Không biết đạo hữu có muốn lão phu dẫn ngươi đi gặp không?
- Ha ha! Không dám làm phiền đạo hữu! Tại hạ còn cần đi gấp!
Lâm Nhất lắc đầu cười nói, cũng không muốn nhiều lời. Ở trong ngọc giản của Giang trưởng lão đã chỉ ra nơi cần đến, mình còn có bản đồ của Đại Hạ chưa chắc đã không tìm được.
Thấy đối phương tuổi tác tuy nhỏ lại không dễ lừa làm cho lão già cảm thấy có sức lại không biết dùng vào đâu, đối phương rõ ràng đã cảnh giác. Ông ta có chút thất vọng nói:
- Người ở Linh Sơn không biết, tiên môn chỉ dành cho người có duyên! Những tiên môn đó sao có thể dễ tìm chứ? Nếu không, cũng sẽ không có người ở đây đau khổ dây dưa!
- Lão già này lại đang lừa người! Trấn Lạc Hà lại ngay phía trước cách đây không xa, vì sao không nói cho đạo hữu này biết, còn giả vờ mê hoặc?
Người tuổi trẻ kia yên lặng hồi lâu, có lẽ trong lòng còn chưa hết giận, mở miệng liền nói ra điểm sai của đối phương. Lão già lại già mồm át lẽ phải nói:
- Chẳng phân biệt già trẻ, gặp già lại không nghe lời gì cả! Lão phu nói dối người khác khi nào. Không phải vị đạo hữu này không muốn hỏi sao?
- Hừ!
Người trẻ tuổi trừng mắt với lão già, ôm quyền nói với Lâm Nhất giống như giận dỗi:
- Tại hạ họ Phan, đạo hiệu Văn Hiên đã du lịch tới trấn Lạc Hà, gặp phải lão già này nói có quen biết người trong tiên môn, bảo ta lấy ra mười viên linh thạch sẽ thay ta dẫn tới gặp. Nào ngờ lão già này bụng dạ đen tối nhận được linh thạch của ta xong thì nói cho ta biết con đường vào núi, sau đó lại xoay người rời đi. Bởi vậy rõ ràng là đang gạt lừa ta còn gì? Nếu như đạo huynh này tin ta, ta lại dẫn các ngươi cùng đi tới trấn Lạc Hà, không cần gì hết!
- Người trẻ tuổi này đúng là nói chuyện vô lý! Đường vào núi có thể dễ đi sao? Đúng là uổng công Bạch Tán Nhân có lòng tốt còn không được người ta hiểu cho..
Lão già nói như rất oan ức.
Lâm Nhất nhìn hai người lại muốn tranh chấp thì mỉm cười. Sợ rằng Phan Văn Hiên sẽ không lấy được linh thạch lại. Chỉ có điều giữa tu sĩ cũng xảy ra việc này thì hắn vẫn mới gặp phải lần đầu, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy quá bất ngờ.
Một đường đi tới, mình đã gặp phải không ít người trong đồng đạo, cũng giết không ít. Cảm giác đồng đạo cao thâm khó lường đã bớt đi rất nhiều, nhất là khi đối mặt cũng là tu sĩ Luyện Khí, Lâm Nhất rất ung dung. Sở tích của bản tính của những người này cũng không khác với người trong giang hồ. Hắn chuyển đề tài nói:
- Tại hạ Lâm Nhất, cám ơn Văn Hiên đạo hữu trước! Xin mời!
Phan Văn Hiên nghe vậy thoáng ngẩn người ra. Hắn ta vốn chỉ nói lẫy, lại không ngờ có người thuận gậy bò lên, người này lại thật sự muốn hắn ta dẫn đường. Có lẽ vì trẻ tuổi khí thịnh, thấy tuổi tác của đối phương tương đương với mình, lại trừng mắt với lão già và rất sung sướng nói: