Lâm Nhất không phải bi thương vì Nguyên Thanh rời đi. Người rời đi còn ít sao? Hắn chỉ lo lắng cho Nguyên Thanh, dù sao cũng một mình ở chỗ này thân đơn lực mỏng, phải đối mặt với một thực lực hùng hậu như Lan Lăng minh, có thể dễ dàng như vậy sao? Nhưng hắn cũng không biết nên giúp đỡ Nguyên Thanh thế nào. Cho dù có thể giúp một tay, nhưng Nguyên Thanh mong muốn như vậy sao?
Càng nghĩ, Lâm Nhất mới phát giác mình sai rồi! Nếu như mình không có thân phận tu sĩ, cũng đi tới giang hồ Đại Hạ, chưa chắc đã có thể làm tốt như Nguyên Thanh! Nếu như vậy, Lâm Nhất hắn buồn phiền làm gì?
Nguyên Phong nghe Lâm Nhất pha trò một câu thì vẻ mặt buồn bực nói:
- Lúc trước theo sư phụ, sau lại theo sư huynh, bây giờ theo sư thúc, sớm hay muộn vẫn phải chia tay. Giờ trong lòng lại vắng vẻ làm người ta không biết theo ai.
Ai mà không phải như vậy chứ? Lâm Nhất thầm than một tiếng, nói:
- Sau này ngươi trở lại sẽ có người muốn theo ngươi. Chuyển lời cho Thiên Phúc, nói sư phụ không quên hắn!
Nói đến đây, hắn không khỏi nghĩ tới cảnh trước đây Thiên Phúc bái mình làm sư. Khi đó, mình cũng là một đứa bé! Khi giao tiếp với phụ tử Thiên Phúc, bản thân không thể hiện ra dáng vẻ của trưởng bối. Bây giờ nghĩ đến, chẳng qua chỉ hai năm lại giống như đã xa tới mấy đời, nhưng giống như vẫn rõ ràng ngay trước mắt.
- Lâm huynh đệ! Không ngờ ngươi còn thu đồ đệ, là chuyện trước khi tới Cửu Long sơn sao?
Mạnh Sơn tò mò hỏi.
Lâm Nhất khiêm tốn lắc đầu cười nói:
- Trước đây có chút hồ đồ mà thôi!
Khi đó mình mới mười sáu tuổi, cuối cùng lại thu một hài tử mười tuổi làm đồ đệ, nói ra thật sự làm cho người ta chê cười mất.
- Sư thúc, tại sao lại là hồ đồ chứ? Không phải sư thúc nói Thiên Phúc này đã được đả thông kinh mạch tiên thiên sao? Luyện công như vậy có thể nói là làm ít công to, không tới mấy năm lại đủ để trở thành cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ.
Nguyên Phong còn muốn có một cao thủ Tiên Thiên làm sư đệ, sao có thể hạ thấp chính mình ở trước mặt người khác được!
- Ôi! Vì sao Thiên Long phái ta không tìm được đệ tử có căn cốt tốt hiếm thấy như vậy chứ?
Mạnh Sơn hối hận.
Lâm Nhất cười không nói, lại lặng lẽ trừng mắt với Nguyên Phong. Dù sao sau này Huyền Nguyên Quan còn phải đặt chân trong giang hồ Đại Thương, có mấy lời vẫn không nên nói thì tốt hơn. Nếu không, đệ tử Thiên Long phái du lịch cần gì phải che che giấu giấu, tốn nhiều trắc trở như vậy!
Ở trên xe ngựa, đám người cười cười nói nói, đi đường cũng không buồn chán. Chỉ là càng đi về phía trước thì đường càng chật hẹp, một xe ngựa miễn cưỡng mới có thể đi qua.
Ngày đi đêm nghỉ, bọn họ đi về phía trước mười ngày, thì người đánh xe ngựa không muốn nữa. Vì sao? Phía trước chỉ có một con đường nhỏ xen lẫn trong bụi không biết đi về đâu, xe ngựa căn bản không đi được.
Theo con đường này đi tới không thấy có thành trấn, chỉ có vài thôn xóm có thể cung cấp chỗ dừng chân cho mọi người. Nếu không phải Giang trưởng lão đã nói chính xác, giải thích chỗ cần tới ở trong ngọc giản, Lâm Nhất cũng không dám xác định có nên đi tiếp về phía trước hay không.
Bỏ xe ngựa lại, mọi người theo con đường nhỏ đi về phía trước. Hai bên đều là sườn núi nhấp nhô, cây cao rừng rậm. Ngẩng đầu nhìn về phía trước chỉ thấy một màu xanh ngắt, tiếng chim hót vang, người đi ở dưới bóng cây, thỉnh thoảng có cơn gió núi thổi qua. Nếu không phải vội vàng chạy đi thì giống như đang ngắm cảnh trong núi vậy.
Mặt trời đã lên quá cây sào, sắp tới giữa trưa, đoàn người đi cũng mệt mỏi nên bước chân cũng chậm lại. Quý Thang đi ở phía trước quay đầu liếc nhìn, đang nghĩ có nên gọi Mạnh trưởng lão và Lâm Nhất, hỏi xem có nên nghỉ tạm không, chợt trên con đường nhỏ uốn quanh trong núi truyền đến tiếng tranh cãi.
- Lão già, đưa ta linh thạch!
Một thanh niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi giơ hai cánh tay, mặt đỏ bừng, đang tức giận kêu lên. Người này trông mi thanh mục tú giống như một người đọc sách. Đối diện hắn ta là một lão già sắc mặt đỏ bừng, rau xám phất phơ với dáng vẻ tiên phong đạo cốt lại bị chặn lối đi, trên gương mặt có chút xảo trá.
- Con người ngươi thật vô lý! Kinh doanh phải chú ý tới hai bên thoả thuận xong tiền, xoay người sẽ không nhận nợ. Ngươi lại dây dưa với lão phu làm cái gì?
Lão già ném lại một câu liền muốn cướp đường bỏ chạy. Người trẻ tuổi kia lại không buông tha, xông tới cản đường, tức giận nói:
- Ngươi nói đưa mười viên linh thạch sẽ dẫn ta vào tiên môn, ta đã đưa linh thạch cho ngươi, vậy tiên môn ở đâu? Không phải ngươi nói dối ta sao? Nhanh trả linh thạch lại cho ta!
Lão già trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là giơ tay vuốt chòm râu dài, giả vờ rụt rè nói:
- Con người ngươi rất hiểu lí lẽ! Lão phu cũng đã từng này tuổi, còn phải vì mấy viên linh thạch nói dối ngươi sao? Không sai, lão phu từng nói là có thể dẫn ngươi đi tới tiên môn. Bản thân ngươi không đi được lại liên quan gì tới ta chứ?
Có lẽ là quá tức giận, người trẻ tuổi chỉ vào đối phương nói:
- Ngươi... Ngươi nói cho ta một chỗ, bảo bản thân ta đi tìm, lại đòi ta mười viên linh thạch, vậy có khác gì để hỏi đường chứ? Sao có thể xem là dẫn ta đi tới tiên môn? Lão già lòng dạ đen tối, nhanh trả ta linh thạch, nếu không cho dù ngươi tới chân trời góc biển ta cũng không tha cho ngươi!
Lão già lại không để ý lắc đầu và nghiêm trang nói:
- Trẻ con không thể dạy được! Lão phu xin hỏi ngươi, thế nào là dẫn? Đưa qua cũng vậy! Bởi vậy ta đã chỉ rõ chỗ tới cho ngươi nhưng ngươi lại ngây thơ không biết, sao trách ta được? Tiểu tử, ngươi không đủ tiên duyên! Lão phu đi đây!
Nói xong, lão già cướp đường muốn chạy trốn. Người trẻ tuổi kia suy nghĩ một lát lại cảm thấy không đúng, xông tới cứ cản ở trước người đối phương, lớn tiếng nói:
- Lão già này nói bậy, dẫn là có ý tiến cử chiêu nạp. Ngươi vừa rồi đã nói rõ muốn dẫn ta đi tiên môn, tất nhiên phải tiến cử ta với tiên môn. Bây giờ ngươi cầm linh thạch của ta lại tùy tiện nói một chỗ rồi muốn chuồn mất, ngươi làm vậy không phải là lừa linh thạch của ta sao?