. .
Có gió, có mây, mới có mưa. Mà nơi có người, dục niệm chạm vào nhau không kém gì nhấc lên một trận mưa to gió lớn, còn là chuyện xấu sanh sanh tử tử thêm không hiểu!
Bất quá, Lâm Nhất chỉ cầu Tử Vi tiên cảnh có thể tu luyện thành, cũng không muốn tham dự phân tranh giữa người với người. Cho nên lập uy kết minh, lại trước khi đi lưu lại thông báo, bất quá là phòng ngừa chu đáo thôi. Nếu biết được tinh không mênh mông, ai há sẽ bị vây ở một góc của trong giới! Mà luôn có người không nguyện yên tĩnh. . .
Thời khắc Lâm Nhất xoay người, dĩ nhiên đã lần lượt nhìn trong mắt thần tình của đám đông. Qua Linh Tử mới nói đấy, chưa chắc có thể thay đổi cái gì. Mà một phen ngôn ngữ mê hoặc của ông ta lại có uy lực không tưởng tượng nổi. Ít nhất, bản thân mình đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
- Qua Linh Tử! Ông còn biết cái gì, không ngại nói hết ra nghe một chút. . .
Lâm Nhất không biện giải cho mình, cũng không tăng thêm phủ nhận đối với lời nói của Qua Linh Tử. Hắn chộp lấy hai tay, lạnh nhạt tự nhiên đạp vào hư không hai bước đi về phía trước, nói với lão giả mặt mũi hiền lành hơn mười trượng bên ngoài kia:
- Ta nếu đánh thắng được tiên nhân của Phạm Thiên cảnh, sao không tìm người thanh toán nợ cũ năm đó chứ? Truy đuổi mỗi ngày không bằng xung đột, hôm nay trái lại đúng dịp. . .
Ý uy hiếp của hắn bộc lộ trong lời nói, khóe miệng còn mang theo như nụ cười lạnh có như không.
Cái gọi là nợ cũ, chính là ân oán chỉ Lâm Nhất bị ép mà chạy tới giới ngoại đó, chỉ có mấy người trong cuộc biết được. Trong đó Dư Hằng Tử, dùng thời gian mấy chục năm mới đền bù sai lầm của bản thân. Hai người Qua Linh Tử và Thành Nguyên Tử không chỉ có không hối cải, ngược lại có thế đầu làm trầm trọng thêm.
Mà Lâm Nhất xưa đâu bằng nay, hơn nữa cường ngạnh như vậy, khiến cho thầy trò Dư Hằng Tử ở một bên lo được lo mất. Ngày hôm nay nếu thật sự trở mặt, thế tất có hành trình trướng ngại tiên cảnh. . .
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử lưu ý mỗi một câu của Lâm Nhất nói ra. Kết quả cái gì đều không nghe thấy, ngược lại tăng thêm sự đắn đo trong lòng. . .
Thiên Thành Tử ở một bên âm thầm lắc đầu. Người trẻ tuổi kia quá mức trương dương, thật đúng là bộ dáng của cao thủ đến từ giới ngoại. Bằng không, hắn làm sao không sợ hãi như thế. . .
Chương Trọng Tử chỉ cảm thấy Lâm Nhất càng thêm sâu cạn khó dò. . .
Hạ Nữ lại âm thầm khen không dứt miệng với Lâm Nhất. Gặp chuyện không tránh không né, ứng đối không chút hoang mang, tiến thối không kiêu ngạo không siểm nịnh, ừ, đây mới là nam nhân! Nàng ta quay đầu thoáng nhìn, ra hiệu với Hình Nhạc Tử. Cố gắng nhìn một chút, bằng không lại uất uất ức ức. . .
Mọi người bàng quan không hề biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, từng người một tâm tư khác biệt. Mà tình hình đột nhiên chuyển một cái, chỉ thấy Qua Linh Tử vẫn mang theo gương mặt đỏ hồng được yêu chuộng, có chút ngoài ý muốn cười nói:
- Ha ha! Vừa rồi ta nói đều đến từ lời đồn, không đủ thu lấy tin tức, Lâm đạo hữu cần gì phải vì thế để ý chứ? Dư Hằng Tử đạo hữu, ngươi nghĩ có đúng không. . .
Ông ta nói bóng gió, phàm có chỉ trích ta cùng với Lôi gia âm thầm lui tới, đồng dạng đến từ chính lời đồn, không đủ làm bằng. Mà một câu nói giả ngu đứng đờ người ra của ông ta không chỉ có rũ sạch mình, còn giội lại cho Lâm Nhất thân nước dơ, rất có khéo đưa đẩy nhẹ nhàng linh hoạt của tứ lạng bạt thiên cân. Cái này gọi là làm chuyện xấu trong tối, ngoài sáng lừa gạt người! Mà mặc dù như thế, một trận tranh chấp sắp đến theo gió ngừng mưa nghỉ, chỉ để lại sương mù nhàn nhạt rơi vào trái tim của mỗi người. . .
. .
Trên đỉnh núi bên ngoài Mộc Phong cốc, Bát gia của trong giới cuối cùng tề tựu rồi. Ngoại trừ Qua Linh Tử lẻ loi một mình, các nhà khác đều đến ba vị. Lại thêm một Hình Nhạc Tử, chuyến này tổng cộng có tất cả hai mươi ba người. Còn khi nào lên đường, lại làm sao mới có thể tìm đến Tử Vi tiên cảnh thần bí khó lường kia thì lại có thuyết pháp khác.
- Bát gia của trong giới ai cũng có một mặt giới bài của giới ngoại ban tặng, có tác dụng trên dưới trao đổi. Mỗi khi tiên cảnh khai mở, trong đó đều có tin tức tương quan truyền đến. Mà trước mắt chúng ta dĩ nhiên tề tụ nơi này, có thể được biết vị trí của Tử Vi hay không?
Hai mươi ba người xếp thành hai vòng trên đỉnh núi. Lâm Nhất và Hình Nhạc Tử bên trong mười người đang ngồi đó, vãn bối đệ tử của hắn lại canh giữ bốn phía.
Thiên Thành Tử giơ lên một khối ngọc bài lớn chừng bàn tay, tiếp tục nói với mọi người:
- Dựa vào một câu khẩu quyết bên trong giới bài, có thể giả lập ra tinh không dư đồ của một phương. Chúng ta chỉ cần nhớ kỹ, trong vòng một năm liền có thể tìm tới Tử Vi tiên cảnh. Mà một khi đã qua kỳ hạn, chuyến này chắc chắn không thể thành công. Chư vị, như thế nào. . .
Hơn hai mươi người đi chuyến này chẳng qua là chiếm một khối địa phương hai mươi trượng. Hai bên cách nhau gần như vậy, giương mắt liền có thể thấy rõ vật trong tay của Thiên Thành Tử. Lâm Nhất không để ý tới tấm bảng kia, mà âm thầm lưu ý Qua Linh Tử và nhất cử nhất động của Thành Nguyên Tử.
Trước khi Lâm Nhất động thân, hắn đã biết được sự tồn tại cùng với công dụng của giới bài từ trong miệng Dư Hằng Tử. Tiên cảnh tuy rằng mỗi khi qua ngàn trăm năm khai mở một lần, nhưng phương vị của nó vẫn biến ảo chập chờn. Nếu không có tinh đồ có thể dựa vào, tu sĩ tầm thường căn bản tìm không được địa phương ấy. May mà quay trở về trong giới cùng Hoành Thiên Môn đi đến với nhau, bằng không thật sự đúng là bỏ lỡ hành trình Tử Vi tiên cảnh.
Ngoài ra, Qua Linh Tử không phải cùng Thành Nguyên Tử cấu kết với nhau làm việc xấu sao? Mà trước mắt hai bọn họ lại không quen thuộc và tùy ý như trong tưởng tượng, trái lại có thú vị. . .
- Ha ha! Càng sớm càng tốt! Chúng ta hay là kịp thời động thân mới phải, hơn nữa nhìn xem Tử Vi đang phương nào!
Qua Linh Tử lúc nói chuyện, cũng là ánh mắt không rời cách chừng Lâm Nhất. Ông ta móc ra một cái ngọc bài giống vậy, như đang nịnh nọt ra hiệu đối phương, dường như hai bên mới là một đôi lão hữu lui tới khăng khít. Còn Thành Nguyên Tử ngoài hai trượng bên trái ông ta mắt nhìn thẳng, vẫn bộ dạng thần sắc buồn bực tâm sự không rõ.
- Lâm lão đệ! Ngươi thay Hoành Thiên ta nói chuyện, tiếp nhận vật này. . .
Lâm Nhất đang ngồi như người không liên quan, nghe tiếng phất tay áo nhẹ nhàng cuốn lên một khối giới bài. Hắn ngoài ý xoay người, chỉ thấy cách đó không xa một đôi thầy trò một trước một sau đều khuôn mặt chân thành. Hắn nhíu mày lại, không làm kiêu, ánh mắt rơi vào trong tay.
Thành Nguyên Tử bên ngoài hơn mười trượng mặt không đổi sắc, trong đầu lại thầm hừ một tiếng. Dư Hằng Tử cuối cùng không úp mở vòng vo nữa, còn chắp tay nhường danh phận của Hoành Thiên chi chủ. Hừ! Tung tích của Hạo Thiên chí bảo đã vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, tiểu tử kia có tài đức gì. . .
Qua Linh Tử nhắm mắt làm ngơ đối với cử động của Dư Hằng Tử và Lâm Nhất, dường như đã quên đi hết thảy đã từng phát sinh qua. . .
Cùng lúc đó, mấy vị gia chủ khác cũng đều lấy ra một khối giới bài, từng người vẻ mặt nghiêm túc. Vật này không chỉ là tín vật của Tiên vực chí tôn, còn là một chỗ duy nhất đi thông con đường thành tiên. Trong Tử Vi tiên cảnh đều có cơ duyên, hơn nữa nhìn xem vận may lúc này như thế nào.
Lâm Nhất nhìn ngọc bài trong tay, lại gương mặt ngoạn vị và tự giễu. Bát gia Tiên vực của trong giới, có không tới ngàn vạn tu sĩ, liền bị một miếng thẻ bài nho nhỏ như vậy giữ cổ, ngăn chặn đường đi. Đáng buồn ư? Đáng thương ư? Thật là đáng hận đấy!