Dư Hằng Tử lại không kiêng kị gì, đi theo sau Thiên Thành Tử lên tiếng hỏi:
- Mấy lần đi Mộ Tô Tiên Vực tới cửa bái phỏng, đều không thể thành công a! Qua Linh Tử đạo hữu hàng năm không ở trong giới, lần này là từ đâu đến?
Lão giả không phải là người khác, chính là Qua Linh Tử của Mộ Tô Tiên Vực. Chỉ giữa giây lát, ông ta đã đến gần mọi người. Đợi rơi xuống ổn định thân hình, ánh mắt hơi ngừng một chút trên người của Lâm Nhất, thần sắc ông ta hơi khác thường, lập tức chắp tay bốn phương, nụ cười không giảm nói ra:
- Chư vị, thứ cho ta tới chậm một bước! Vị đạo hữu lạ mặt này. . . Ha ha! Vị này không phải Lâm đạo hữu sao? Không ngờ lại đã là tu vi của Hợp Thể, ngày sau ắt là rường cột trong giới của ta a!
Hạ Nữ dẫn theo Hình Nhạc Tử tiến lên gặp nhau, cũng nói rõ thân phận của nhau. Thủy Phủ Tiên Vực cuối cùng xuất hiện một vị cao nhân Hợp Thể, còn là đạo lữ nhà mình, khiến cho nữ tử này có vinh yên. Không còn oán hận, ít đi tâm bệnh, nàng ta đưa ra cử chỉ có chút đắc thể hơn nữa dứt khoát.
Lâm Nhất căn bản mặc kệ Qua Linh Tử, một người yên lặng trông về tinh không phía xa.
Qua Linh Tử đối với sự không thèm chú ý hồn nhiên không hay của Lâm Nhất, trên mặt đỏ thắm vẫn như cũ chất đầy nụ cười. Sau khi ông ta thêm mấy câu tán thưởng đối với Hình Nhạc Tử, bấy giờ mới nói cùng Dư Hằng Tử:
- Không dối gạt chư vị, ta mấy năm nay luôn luôn bôn ba ngoại giới. Phí tâm tốn sức ngược lại cũng không sao, còn không phải là vì trong giới suy nghĩ a! Lại không ngờ nhiều lần bị người khinh thường, chỉ phải tiếp tục tìm kiếm cơ duyên bốn phương. . .
Dư Hằng Tử rất có hăng hái liên tục gật đầu, hỏi tiếp:
- Có thể có thu hoạch không?
Mọi người ở đây ngoại trừ Lâm Nhất ra, đều nhìn tới cũng thần sắc mong đợi. Trong lòng phàm nhân, người lớn nhất không có gì vượt qua trời. Mà đối với trong giới tu sĩ mà nói, giới ngoại Tiên vực chính là sự tồn tại không thể chạm đến. Muốn đột phá gông cùm xiềng xích tu tới cảnh giới của tiên nhân, chỉ có bước qua đạo rãnh trời cao cao tại thượng kia.
Ánh mắt của Qua Linh Tử lướt qua mọi người, nói ra:
- Bát gia Tiên vực của giới ngoại, theo thứ tự là Khổng gia của Huệ Thiên, Hoa gia của Đức Thiên, Nguyễn gia của Thiên Tự, Bình gia của Thiên Uy, Tư Không gia của Thiên Khôi, Lôi gia của Thiên Cương, còn có La gia của Thiên La. Ta dùng thời gian hơn trăm năm, đi khắp Tiên vực. . .
Lời nói đến đây, ông ta cảm khái không thôi thở dài một tiếng, bấy giờ mới tiếp tục nói ra:
- Mà các nhà hoặc là đóng cửa không nạp, hoặc là tùy ý lấy lệ, kết quả là ta vẫn hoàn toàn không thu hoạch được gì a!
Nghe được lời ấy, Thiên Thành Tử vuốt râu lắc đầu, lẩm bẩm:
- Như thế xem ra, chuyến này và ngày xưa không có khác nhau lớn, duy chỉ có nghe theo mệnh trời thôi!
Mỗi khi qua một ngàn tám trăm năm, Tử Vi tiên cảnh đều phải khai mở một lần. Mà mỗi lần trong giới đều là hào hứng mà đi, hai tay trống không mà về. Dù vậy, các nhà vẫn làm không biết mệt. Con đường thành tiên chỉ có một, bằng không thì phải làm thế nào đây!
Thủy Hàn Tử liếc nhìn bóng lưng của Lâm Nhất, không nhịn được hướng về phía Qua Linh Tử hỏi:
- Đạo hữu đã biết vô ích, tại sao lúc này mới trở lại?
Qua Linh Tử mới bắt đầu hiện thân đã phát hiện Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử đối với mình có ý xa cách. Giao tình lẫn nhau từ trước đến nay không tệ, hiện giờ lại ngang ngược nghi ngờ, ông ta vẫn chưa có điều bất ngờ, mà là nụ cười như trước, không chút hoang mang đáp:
- Giới ngoại to lớn, ngoài tưởng tượng. Nếu không có Truyện Tống trận, sợ là đi trăm năm cũng khó đi hết một lần. Mà ta dựa vào cầm giới bài, kịp thời quay trở về không khó. Chỉ có điều khiến cho các vị chờ lâu, không an tâm a!
Thủy Hàn Tử bất dĩ vi nhiên hừ một tiếng. Năm đó dưới sự mê hoặc của Qua Linh Tử, mới có trận tự tìm làm nhục đó của Cửu Châu môn, giờ này nghĩ tới vẫn làm người ta tức giận bất bình. Ông ta đưa mắt sang Nguyệt Huyền Tử bên cạnh, đối phương lại lắc đầu im lặng. Chuyện cũ khó có thể mở miệng, cần gì phải nhắc lại. Phàm không thể nói rõ, hơn nữa tâm lý nắm chắc. . .
Dư Hằng Tử đánh giá Qua Linh Tử ung dung tự nhiên, ra vẻ vô tình hỏi tiếp:
- Từng có lời đồn, đạo hữu lui tới mật thiết cùng La gia của giới ngoại. Có cao nhân dựa vào, quả thực không dễ a! Mong rằng giúp đỡ dẫn tiến mới được. . .
Thần sắc của Qua Linh Tử sợ run lên, ánh mắt nhoáng lên một cái, ngược lại cười ha hả nói:
- Lời đồn sao có thể dễ tin? Bằng không, ngươi không ngại cố gắng thân cận một phen cùng vị Lâm đạo hữu kia. Nghe nói, hắn là ngoại môn đệ tử của La gia, từng có gút mắt cùng thiên kim của La gia, đã từng khuất nhục tiên nhân của Phạm Thiên cảnh, có thể nói là khó lường a, ha ha. . .
Chợt nghe lời ấy, ánh mắt của mọi người lập tức đã rơi vào trên thân ảnh gác tay mà đứng kia. Bất kể là Dư Hằng Tử và Thuần Vu Phong, hay là đám người Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử đều rất kinh ngạc không dứt.
Thầy trò của Dư Hằng Tử biết rõ mồn một đối với tiền căn hậu quả của Lâm Nhất chạy trốn giới ngoại, lại không biết gì cả về tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó. Hắn trở thành đệ tử nhà họ La, có lẽ có nỗi khổ trong lòng. Cùng La gia thiên kim ngầm sinh tình cảm, không ngoài một đoạn tin đồn thú vị. Mà đã đánh bại tiên nhân của Phạm Thiên cảnh, há chỉ là tu vi cao cường bình thường sao? Quá mức nghịch thiên! Trời sinh dị tượng hơn hai trăm năm trước cũng không phải không có nguyên nhân. . .
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử dường như về tới Cửu Châu môn hơn trăm năm trước, chỉ cảm thấy nỗi khiếp sợ vẫn còn tồn tại, trong lòng rét run, lại âm thầm may mắn. Trách không được bên cạnh một tu sĩ tầm thường như hắn lại có năm đại trưởng lão của Hợp Thể, còn có thể bắt sống mình. Giờ này nghĩ tới, ngược lại cũng không mất mặt! Hắn đúng thật là đệ tử của La gia sao? Che giấu tung tích đến trong giới, chẳng lẽ có ý đồ gì hay sao. . .
Thiên Thành Tử thấy trong lời nói của Qua Linh Tử không giống giả dối, không kìm nổi âm thầm thất thần. Trong giới đã xuống dốc đến tình cảnh như vậy, giới ngoại vẫn khắc nghiệt mà bất cận nhân tình như thế. Người trẻ tuổi kia cùng với Cửu Châu môn của hắn, dự tính bất quá là muốn đưa Bát gia vào lòng bàn tay. Hừ. . .
Chương Trọng Tử nhìn thân ảnh cao ngạo vắng lặng kia, không khỏi sinh lòng sợ hãi. Vốn cho là người đó hiền hoà hơn nữa dễ dàng chung sống, nghe xong Qua Linh Tử, mới hiểu được bản thân mình nghĩ lầm rồi. Ai! Ông ta ngầm thở dài, lặng lẽ lui về phía sau.
Hạ Nữ trước đây chỉ lo gây sự với Hình Nhạc Tử, căn bản không đưa mắt nhìn qua người khác. Lúc này nàng ta mới lưu ý, trong mắt của nàng ta có đan hà lập lòe. Người trẻ tuổi kia không nói nhiều, cử chỉ huy sái tự nhiên, hơn nữa khí thế trầm ngưng mà lỗi lạc bất quần, quả nhiên là phong phạm cao nhân của giới ngoại a! Thủy Phủ Tiên vực chưa ký minh ước cùng Cửu Châu môn, không biết có thể mang đến hậu hoạn hay không. Nhà mình nhỏ yếu, nếu muốn đặt chân đáng kể trong trong giới, còn phải kết thiện duyên rộng lớn!
Nghĩ đến đây, Hạ Nữ quay đầu nhìn sang một bên. Một nữ tử cùng nam nhân nhà mình không tiện chung sống. Còn Hình Nhạc Tử và người đó quen biết đã lâu, đúng lúc có thể đem ra sử dụng được. . .
Khi tâm tư của mọi người dị biệt, chỉ có thần sắc của Hình Nhạc Tử thoải mái. Bản thân mình sớm nhìn thấu đó là một vị cao nhân. Sao hả? Không nằm ngoài dự liệu chứ!
Khi Hình Nhạc Tử âm thầm tự đắc có điều phát hiện, quay đầu vừa mới cùng Hạ Nữ bốn mắt nhìn nhau. Hai người cách nhau chẳng qua là hơn trượng, biết rõ mồn một thần tình lẫn nhau. Trong đôi mắt đẹp như nước kia, có sự dịu dàng đã lâu kèm theo thương tiếc vô cùng và ý ngưỡng mộ đưa tình truyền đến, khiến người ta không kìm nổi trở nên tâm hồn rung động. Chợt thấy hai mảnh môi anh đào hơi hơi hé, lời phân phó không cho cự tuyệt truyền âm đến bên tai, nàng lập tức thức tĩnh từ trong kiều diễm. . .
Cùng lúc đó, Lâm Nhất thu hồi ánh mắt từ bên bầu trời. Hắn từ từ xoay người lại. . .