Vô Tiên

Chương 2151: Chương 2151: Khó mà cầm nắm (2)




Đó là một trận giết chóc trần trụi, thật sự thảm không nỡ nhìn! Kim Thánh trố mắt cứng lưỡi, đau lòng không thôi. Giây lát sau, đã có hơn hai mươi tên thủ hạ hóa thành vong hồn. Trong khi hai con Thiên Lang kia tu vị cao hơn quá nhiều, căn bản không cách nào hợp lực chống lại. Cứ tiếp tục thế này, há chẳng phải diệt tộc diệt chủng? Hắn vội vàng ném bỏ ngạo mạn, thả xuống rụt rè, khổ sở xin tha nói:

- Lâm Nhất, không thể lạm sát...

Lời Kim Thánh vừa ra khỏi miệng, một đạo ấn ký quỷ dị đột nhiên khảm vào mi tâm. Hắn hơi ngớ, sắc mặt thảm biến, kinh hãi nói:

- Ngươi... Ngươi khóa thần hồn ta...

Chớp mắt, toàn thân trên dưới đột nhiên nhẹ bẫng, hắn thất tha thất thểu đứng giữa không trung, tâm tư mờ mịt không biết xoay sở. Xong rồi! Thần hồn bị chế trụ, sinh tử không còn thuộc về mình! Mà tu vị tiểu tử kia...

Lâm Nhất ra tay chế trụ Kim Thánh, lại chưa đau hạ sát thủ, mà chỉ thêm vào hồn cấm chi thuật. Thấy bốn phía đại thế đã định, hắn khẽ nhếch môi, nói với Kim Thánh còn đang thần sắc hốt hoảng:

- Tưởng muốn cứu đồ tử đồ tôn thì còn không mau ra lệnh, phải đợi lúc nào...

Kim Thánh mắt hổ chợt lóe, da mặt co quắp. Hắn khẽ cắn răng, vung tay áo, xoay người gầm nói:

- Dừng tay hết cho bản tôn...

Trong hỗn chiến còn có ba, bốn mươi tên yêu tu đang liều mạng. Nhóm người này hung hãn không sợ chết, giết chóc máu tanh càng có thể kích phát thú tính điên cuồng. Nhưng tùy theo tiếng hạ lệnh, lúc này chúng nhân mới nhận ra Yêu Vương nhà mình đã rơi vào tay địch thủ. Chúng đối mặt nhìn nhau, lập tức ai nấy đứng ngây ra đó. Người thắng làm vua, kẻ bại làm nô, xưa nay vẫn thế! Chỉ là không ngờ rằng vận hạn giáng lâm quá đột nhiên...

- A --

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm vang lên, máu thịt phiêu tán giữa trời, rất là xúc mục kinh tâm. Đám đông yêu tu mới vừa dừng tay lại rục rịch trở lại.

Kim Thánh giận dữ xoay người quát:

- Lâm Nhất! Ngươi nói không giữ lời...

Lâm Nhất nhếch môi không cho là đúng, hướng về nơi xa quát:

- Tráng Căn, Tráng Diệp, dừng tay...

Thiên Lang huynh đệ đang giết hứng khởi, nhất thời không thu tay kịp. Chợt thấy tình hình bốn phía có biến, hai người ngừng lại, mang theo đầy người máu tanh, ứng tiếng nói:

- Ha ha! Huynh đệ ta tên là Căn Thâm, Diệp Mậu...

Hai người bất giác nuốt nước miếng, lại không còn hứng thú đối với máu thịt tới tay. Từ lúc có tu vị Tiên Nhân, tính tình bọn hắn đã khác dần ngày trước.

Đại chiến xong xuôi, mấy chục tu sĩ quanh bốn phía vẫn nghiêm phòng chờ đợi. Hai nam tử trung niên thanh gầy từ xa đi tới, mang theo thần sắc cung kính nhấc tay nói:

- Liễu Đạo, Liễu Phàm gặp qua Lâm công tử! Đám yêu tu này xử lý thế nào, kính xin cho biết...

Lâm Nhất nhấc tay đáp lễ, quay đầu thoáng nhìn.

Nơi xa vị trung niên thư sinh kia đang vuốt râu gật đầu, mặt hiện ý cười, căn bản không có ý tiến lại quay rối, trong đầu lại thầm nghĩ không thôi. Mượn cơ hội lớn mạnh thanh thế, rất sáng suốt. Lại ân uy cùng thi, quả có phong phạm vương giả!

Lâm Nhất nhướng mày lên, xoay người nhìn hai người cách đó mười mấy trượng, nói:

- Hai vị biết thuật cấm hồn không?

Liễu Đạo và Liễu Phàm tướng mạo hình thể hơn kém không nhiều, một cao một thấp mà thôi, cả hai đều thần sắc nội liễm cử chỉ trầm ổn. Hai người khẽ đụng mắt một cái, lập tức dị khẩu đồng thanh đáp nói:

- Biết...

Kim Thánh sững sờ, nhìn đông ngó tây, lập tức hiểu ra, mắt hổ nhịn không được trợn trừng, hỏi:

- Lâm Nhất! Ngươi muốn làm gì?

- Hừ! Ngươi nói đi...

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng.

Giây lát sau, Liễu Đạo và Liễu Phàm đã mang theo bốn vị cao thủ Kim Tiên hạ cấm chế vào trong cơ thể toàn bộ ba, bốn mươi tên yêu tu, thủ đoạn cực kỳ gọn gàng linh hoạt. Nhìn bộ dáng này, năm đó hẳn cũng là ngoan nhân từng chinh chiến tứ phương!

Thẳng đến lúc này, Nguyệt Tuyền cốc cuối cùng đã được giải trừ nguy cơ.

Một đám thủ hạ bưu hãn lại vâng lời, trong chớp mắt biến thành bộ dạng ủ rũ chán chường, khiến Kim Thánh lòng đau như cắt. Ai! Chí khí chưa thành, thân hãm nhà tù, đúng là số kiếp! Thấy chúng nhân bốn phía dần dần tụ tập lại, hắn lo lắng bất an coi chừng Lâm Nhất, nhịn không được hỏi:

- Giết lại không giết, tha lại không tha, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì...

Lâm Nhất không thèm để ý Kim Thánh, hướng đám người gần đó giương giọng phân phó:

- Liễu Đạo, Liễu Phàm, các ngươi mang theo Thiên Lang huynh đệ cùng ta quét ngang Tiên vực nội giới, san trừ sạch sẽ đám yêu nhân làm xằng làm bậy!

Hai nam tử trung niên không chút dị nghị, cùng mọi người tề thanh xưng vâng.

- Lâm Nhất! Đó chính là tính mạng mấy trăm người, hạ thủ lưu tình a...

Kim Thánh mắt hổ trợn tròn, thất thanh xin tha. Tiên vực trong giới còn có mấy trăm thủ hạ của hắn phân thủ các phương, nếu mặc cho những tiên nhân này càn quét, một trận giết chóc máu tuôn rơi là điều không thể tránh khỏi.

Lâm Nhất nghiêng đầu nhìn một cái, nhàn nhạt nói:

- Hay là, ngươi cũng đi theo...

Kim Thánh định đáp ứng, lại thần sắc ngập ngừng, chậm chạp nói:

- Vậy... Vậy những tộc nhân này của ta thế nào...

- Thế nào?

Khóe miệng Lâm Nhất vểnh lên, nói:

- Đã có thể giữ cửa hộ viện, lại có thể xung phong hãm trận, há không phải vẹn cả đôi đường...

Sắc mặt Kim Thánh cứng đờ, có khổ không nói nên lời.

Lâm Nhất khoát khoát tay, vô ý nói nhiều.

Liễu Đạo, Liễu Phàm cùng vài chục tu sĩ hướng thư sinh trung niên nơi xa thi lễ. Có Thiên Lang huynh đệ phía trước dẫn đường, chúng nhân đột nhiên bay về phương xa. Kim Thánh đành chịu thở dài một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Lúc này Lâm Nhất mới quay người lại, vẻ mặt khó nhìn ra được gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.