Vô Tiên

Chương 2152: Chương 2152: Sao thành được tiên (1)




- Sư phụ...

Lúc Lâm Nhất quay người, Tiên Nô từ trong sơn cốc bay lên nghênh đón. Tiếng kêu đầu tiên vừa ra, hai mắt đã phiếm hồng, trong lòng toàn là ủy khuất. Mấy trăm năm qua, một nhà tiên môn lớn như vậy cùng an nguy của hơn ngàn người, tất cả đều đặt hết lên vai nàng, gian khổ trong đó không cần nghĩ cũng biết.

- Nô nhi...

Lâm Nhất khẽ cười ôn hòa, trong ánh mắt toàn là yêu thương. Tu vị Tiên Nô đã là Luyện hư hậu kỳ viên mãn, chỉ cần độ kiếp liền có thể tấn thăng Hợp Thể. Nhưng ẩn thân ở trong Nguyệt Tuyền cốc này, chỉ hơi có động tĩnh liền sẽ đưa tới tai bay vạ gió. Bởi vậy, nàng hẳn đang một mực cường hành áp chế cảnh giới.

- Vị này là Ngô Dung, Ngô tiên sinh! Thế ngoại cao nhân...

Thấy đám đông trong sơn cốc xông tới, Lâm Nhất không tiện an ủi Tiên Nô quá nhiều, đưa tay dẫn tiến thư sinh trung niên với mọi người:

- Ngô tiên sinh, đây là tiểu đồ và các đệ tử Cửu Châu môn...

Thư sinh trung niên, Ngô Dung. Hắn không còn là một bộ hồn thể phiêu hốt bất định mà đã có thân xác máu thịt. Hắn đi đến bên cạnh Lâm Nhất, hướng Tiên Nô gật đầu khẽ cười, rồi quay sang vuốt râu nhìn hướng khác, đối với Bách Lý Xuyên và đám đệ tử Cửu Châu môn lại đều nhìn như chưa thấy. Thái độ ngạo mạn vô cùng, rất hợp với bộ dạng của thế ngoại cao nhân.

- Lâm huynh đệ...

- Gặp qua Lâm trưởng lão...

Bách Lý Xuyên và đám người huynh đệ Đồng gia chỉ lo hàn huyên cùng Lâm Nhất, ai nấy đều cảm khái không thôi. Còn về Ngô Dung cao thâm khó lường ngược lại không mấy người để ý. Hiện nay, chủ tâm cốt Cửu Châu môn cuối cùng đã trở về! Cứu nguy trong khốn khó, vãn hồi cục diện giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, không phải Lâm huynh đệ, Lâm trưởng lão thì còn ai!

- Hừ! Không tim không phổi...

Ngay lúc chúng nhân tương kiến, nữ tử áo hồng núp ở phía sau vểnh lên miệng nhỏ phát bực tức. Nàng dáng người tha thướt, diễm lệ thoát tục! Chẳng qua, giữa hai hai mi ẩn chứa vẻ giảo hoạt và tinh quái, tựa như Hoa Trần Tử năm đó.

Lâm Nhất lướt qua đám người, ngậm cười nói:

- Ta nên gọi ngươi Thiên Trần hay là Hoa Trần Tử...

Hắn lời còn chưa dứt, bóng người áo hồng kia đã mang theo hương thơm thoang thoảng lướt tới, vui vẻ nói:

- Hì hì! Chưa quên bạn già này là được! Còn xưng hô thế nào, tùy ngươi thôi...

- Trần Tử! Ngươi ta đã là bạn cũ, liền không cần khách sáo...

Lâm Nhất vô ý nói giỡn, hướng huynh đệ Đồng gia phân phó nói:

- Đi dọn dẹp một phen, sau đó vỗ an đệ tử, ít ngày nữa theo ta phản hồi Thiên Môn sơn...

Đối phương phấn chấn ứng dạ một tiếng, mang theo đám người còn lại hạ xuống sơn cốc.

Ý cười trên mặt Thiên Trần lập tức biến mất, chóp mũi nhăn lại, khá là thất lạc hừ một tiếng.

Bách Lý Xuyên nhìn quanh trước sau, nhất thời không biết làm sao. Lâm huynh đệ hiện thân đến nay, hình như có vẻ hờ hững với mình. Không biết là có ý trách cứ, hay là uy thế dần nặng nên khó thân cận như trước? Hắn đang tự lo được lo mất trong lòng, chợt nghe đối phương nói:

- Bách Lý tiên sinh! Ta có lời hỏi ngươi...

Nghe tiếng, Bách Lý Xuyên ngước mắt nhìn lại. Tại trường trừ Lâm Nhất và vị thư sinh kia ra thì chỉ còn Tiên Nô, Hoa Trần Tử và hai cha con mình. Không biết vì sao, trong lòng hắn hơi loạn, mang theo xấu hổ nói:

- Lâm huynh đệ! Mới rồi cực kỳ nguy ngập, gần như ủ thành sai lớn, huynh trưởng ta cô phụ nhờ vả a...

Nó không rõ chân tướng nên coi Thiên Trần như là Hoa Trần Tử.

Tiên Nô và Thiên Trần đều là nữ tử lan tâm huệ chất, khe khẽ đứng ở một bên không tiếp tục nhiều lời. Ngô Dung có điều phát giác, chầm chậm gom lại nhìn náo nhiệt.

Lâm Nhất lắc lắc đầu, nói:

- Nguyệt Tuyền cốc an bình đến nay, công ngươi không nhỏ...

Bách Lý Xuyên không thấy trách cứ, âm thầm thở phào một hơi.

Lâm Nhất lời nói xoay chuyển, chợt hỏi:

- Điều ta muốn biết là, lệnh công tử có mấy vị đạo lữ, mấy người tử tự (con nối dõi)?

Công tử là người nào, là chỉ Bách An con mình ư? Bách Lý Xuyên thần sắc hơi ngớ, quay đầu nhìn một cái. Chắc bởi sợ sệt đông đúc trưởng bối tại trường, Bách An đang cúi đầu tránh ở sau lưng mình. Hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức đáp nói:

- Từ lúc Lâm huynh đệ lệnh Bách gia ta đi ra khai chi tán diệp, tiểu An trước sau đã cùng ba vị nữ tử kết thành đạo lữ, sinh hạ hai nam ba nữ, đều đang ẩn thân trong huyệt động dưới đất...

- Ừ...

Lâm Nhất khẽ nhíu mày. Bách Lý Xuyên không rõ hắn muốn chỉ điều gì, bèn nói tiếp:

- Tiểu An không phải người hay thay lòng đổi dạ, chỉ vì thiên phú đạo lữ hạn chế nên tu vị không cao nên mới có chuyện tang ngẫu tục huyền (vợ chết cưới vợ mới)...

- Hắn từng có thê thiếp phàm nhân?

Lâm Nhất lại hỏi một câu. Bách Lý Xuyên thuận miệng đáp nói:

- Chưa từng, đều là tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ...

Lâm Nhất thoáng trầm ngâm không nói, sắc mặt âm trầm.

Bách Lý Xuyên nghi hoặc khó hiểu, lần nữa quay nhìn sau lưng. Bách An vẫn cúi đầu không lên tiếng, bộ dạng khôn khéo không khác gì thường ngày. Hắn bèn quay mặt lại, giơ hai tay lên, có phần bất an nói:

- Lâm huynh đệ! Có lời gì không ngại nói thẳng...

Lâm Nhất gật gật đầu, nói:

- Có người tìm nữ tử phàm tục ở Nguyệt Tuyền trấn làm thiếp, sinh ra một bé gái. Vì huyền diệu gia thế mà bị yêu tu biết được lai lịch Cửu Châu môn, bèn lợi dụng thê nữ hắn để uy hiếp, mục đích là tìm ra nơi ẩn thân của đệ tử Cửu Châu môn...

Bách An tránh ở sau lưng Bách Lý Xuyên nhịn không được khẽ run hắn, hắn thấy được rõ ràng, liền nói tiếp:

- Yêu tu giết thê nữ người đó, lại lấy yêu đan dụ hoặc. Vì cầu sống tạm, càng muốn dựa vào thủ đoạn nghịch thiên đề thăng tu vị, hắn bất chấp Nguyệt Tuyền cốc an nguy, cấu kết với cừu địch, may mà bị ta thấy được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.