- Điều này... Lâm huynh đệ nói là thật?
Bách Lý Xuyên chấn kinh đương trường.
Lâm Nhất không đáp, khóe miệng nhếch lên, quay sang Ngô Dung ở bên đưa tay mời, nói:
- Nơi đây xuân hòa nhật lệ, không ngại du sơn ngắm cảnh!
Nói xong, hắn lăng không dạo bước mà đi. Đối phương khẽ cười, theo sát ngay sau. Tiên Nô và Thiên Trần không chịu lạc hậu, cũng bước theo.
Bách Lý Xuyên kinh ngạc nhìn lưng ảnh Lâm Nhất dần dần đi xa, sắc mặt đã từ trắng chuyển xanh. Hắn chầm chậm quay người, ánh mắt có chút dại ra.
Bách An đang một mực ra vẻ trấn định, tâm tạng lại đập thình thịch không ngừng. Phát giác bốn người kia rời đi, hắn thầm hô một tiếng may mắn. Nhưng vừa ngẩng đầu liền nghênh tới hai đạo ánh mắt dị dạng, hắn không khỏi lùi ra sau mấy bước, khôn khéo nói:
- Cha! Quý thể không sao chứ, hay là hài nhi bồi lão nhân gia ngài nghỉ ngơi khoảnh khắc...
- Ba --
Một tiếng bạt tai thanh thúy quất trên mặt Bách An. Hắn không chút phòng bị, lăng không bay ngược đi, miệng phun máu tươi, thất thanh kinh hô:
- Cha...
Tu vị Bách Lý Xuyên đã là Luyện Hư viên mãn, nếu không có điều cố kỵ, sớm liền có thể tu tới cảnh giới Hợp Thể. Mà Bách An lại chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, nhỏ yếu không đáng nhắc tới, đừng nói không có sức chống đỡ, chỉ sợ cũng không có cái gan kia.
Chẳng qua, Bách Lý Xuyên ra tay xong lại đột nhiên sửng sờ đương trường, thần tình biến ảo, trong lòng không ngừng giãy dụa. Tiểu An chính là mình nhìn vào lớn lên từng ngày, xưa nay ngoan ngoãn nghe lời, rất thủ hiếu đạo, sao sẽ làm ra chuyện nhân thần công phẫn như vậy được? Nhưng Lâm huynh đệ là người nhất ngôn cửu đỉnh, há sẽ có ý lừa ta? Nếu không nể tình lão huynh đệ, hắn tuyệt đối sẽ không chịu để yên...
- Phanh...” một tiếng trầm muộn, Bách An té trên vách đá gần đó, trong lúc rơi rụng không quên kêu gào nói:
- Cha! Vì sao phải đánh hài nhi, oan uổng a...
Thấy thế, chút ngập ngừng trong lòng Bách Lý Xuyên lập tức tan biến, vung tay áo cuốn tới. Bách An còn chưa rớt đất đã bị trói chặt tứ chi, kéo chộp vào tay. Hai cha con cách nhau chẳng qua vài xích, trong thần sắc nho nhã mang theo sát khí hiếm thấy, ngữ khí run rẩy nói:
- Tiểu An! Từ nhỏ đến lớn, trước nay cha không nghiêm thêm trách mắng, càng không động ngươi một đầu ngón tay... Có lời cứ nói thực, đừng tiếp tục lừa dối, mọi việc có cha gánh chịu cho...
Đúng lúc này, trong huyệt động nơi không xa lần lượt tuôn ra một đám người. Trong đó có sáu người khá là bắt mắt. Cầm đầu là một quý phụ trung niên, không chỉ khí độ ung dung, dáng hình tha thướt, còn có tu vị Nguyên Anh hậu kỳ. Theo sau là hai nam tam nữ, tuổi tác tu vị không bằng, lại không ai không là nhân trung long phượng.
Chợt thấy hai cha con động thủ giữa trời, đám người cả kinh. Quý phụ kia lấy tay che miệng, thất thanh nói:
- Tiên sinh, tiểu An...
Hai nam ba nữ theo sau cũng đều kinh ngạc không thôi, miệng nói tổ phụ, cha cha...
- Cha! Hài nhi thật oan uổng a...
Bách An giãy dụa không được, lại liên thanh kêu oan. Đây là lần đầu tiên Cha cha Bách Lý Xuyên nổi giận thế này. Hắn nhịn không được kinh hoảng trong lòng, tiếp tục tranh biện nói:
- Lâm trưởng lão rời đi mấy trăm năm, mới tới chợt đến, làm sao biết được tường tình nơi đây, chuyện hắn nói thực sự không liên quan tới hài nhi. Nếu thật như thế, hắn sao không để yêu tu chỉ chứng? Trước mắt không bằng không cứ, thực khó khiến người tin phục... A...
Cả người hắn đột nhiên hơi chặt, lập tức khó mà lên tiếng.
Sắc mặt Bách Lý Xuyên dần từ xanh đen chuyển sang đỏ bừng, ngay cả hai mắt cũng nổi lên tơ máu. Thấy Bách An còn đang tâm tồn may mắn, hắn tức giận đến độ liên tục lắc đầu, gầm nói:
- Lâm trưởng lão từng ngầm dặn vi phụ, hắn sớm có ý thu ngươi làm đồ đệ, tại sao sẽ vô duyên vô cớ giá họa hãm hại? Hắn tu vị thông thiên, tự có năng lực thần du thiên địa, trong lúc vô ý đoán được hành động của ngươi cũng không phải điều gì ngạc nhiên. Mà ngươi không chỉ một mình nạp phàm nhân làm thiếp, còn vứt bỏ người ta, xem nhân mạng như rơm rác. Tệ hơn là, ngươi bất chấp an nguy của Bách gia và Nguyệt Tuyền, chỉ vì tư dục bản thân, ngươi... Ngươi quả thật đáng ghét...
Càng nói càng giận, ngũ quan Bách Lý Xuyên dần trở nên hung tợn. Thấy hắn động chân hỏa, Bách An biết lần này tránh không thoát, không khỏi sinh tâm khiếp ý, vội kiệt lực lên tiếng xin tha:
- Cha! Hài nhi sai rồi! Chẳng qua chuyện cũng có nguyên nhân...
Sắc mặt Bách Lý Xuyên đã đỏ lên, thoáng chốc lại hóa thành một mảnh trắng bệch, thân hình khẽ run rẩy.
Bách An không kịp lưu ý, phân bua nói:
- Mấy năm trước, hài nhi từng cứu một nữ nhi phàm nhân. Nàng lấy thân báo đáp, nhưng hài nhi sợ xúc phạm gia quy, thế nên mới không dám để cha mẹ biết. Ai ngờ tháng trước nàng rơi vào tay yêu tiên, hài nhi bị bức đành chịu, chỉ nghĩ sớm ngày thành tiên...
Theo như hắn nghĩ, cha rất ái hộ mình, nói ra thật tình chắc cũng không sao, cùng lắm là nhận một phen trừng xử liền có thể đại sự hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Trên dưới Nguyệt Tuyền cốc bình yên vô sự, may mà chưa ủ thành sai lớn...
- Phốc --
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Bách An đột nhiên thảm biến, phun ra một búng máu tươi. Chớp mắt, hắn tứ chi vô lực, chầm chậm khép lại hai mắt, sinh cơ dần dần mất đi! Giữa lúc hấp hối, cảm giác rét lạnh ùa tới, phảng phất nghe thấy có người tê tâm liệt phế gầm nói:
- Tiểu An! Ngươi khi sư diệt tổ, thú tính xương cuồng, tội không thể tha... Đừng trách cha ngoan tâm...
- Phốc --
Thi thể Bách An rơi rụng trên đất, thân mình Bách Lý Xuyên vẫn cứ run rẩy, hai mắt ứa lệ, sững sờ nhìn hai tay trống trơn, thất thanh hô nói:
- Tiểu An con ta...
Chuyện đột nhiên mà đến này khiến tất cả mọi người tại trường đều kinh hãi sửng sờ.
Quý phụ kia đã trợn mắt há mồm, năm người sau lưng nàng đồng loạt kêu khóc nói:
- Cha...
Đúng lúc này, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng giận quát:
- Đứng lại hết cho lão phu...
Hai nam ba nữ kia sợ đến lập tức cứng ở trên đất, nhất thời hốt hoảng không biết làm sao.
Giữa không trung, Bách Lý Xuyên bi thương còn tồn, lại đầy mặt tiêu sát, lẫm nhiên nói:
- Các ngươi nghe đây, người nào dám trái đạo làm người, tất sẽ tự tìm đường chết! Vì nghiêm túc gia phong, môn phong, ta không tiếc giết con trai duy nhất của mình, càng không tiếc Bách gia tuyệt hậu...
Hắn thoáng ngừng lại, bùi ngùi thở dài, chậm rãi nói tiếp:
- Không thành người, sao thành được tiên...