...
- Ha ha! Hơn trăm năm trước, chúng ta lần lượt tái tạo nhục thân, nhờ Thái Sơ chi lực tinh thuần trong kết giới khiến tu vị vốn có điều đình trệ một hơi đề thăng tới chín thành. Ngô mỗ và Liễu Đạo, Liễu Phàm cùng với đám thủ hạ liên can tuy nói là mượn thể hoàn hồn, lại không khác gì tái thế làm người cả!
Lâm Nhất và Ngô Dung sóng vai mà đi, Tiên Nô cùng Thiên Trần theo ở phía sau, bốn người hạ xuống trên một đỉnh núi cách đó mấy trăm dặm. Vô luận thế nào, đây đó đều đã mấy trăm năm không gặp mặt, tình cảnh mỗi người đã không giống lúc trước, đều phải có mấy lời muốn nói.
Ngô Dung đưa tay vuốt râu, nói tiếp:
- Lâm Nhất! Chúng ta bởi ngươi giúp đỡ mới về lại được Tiên vực, ngày sau tất theo phù tá ngươi. Không quản phiêu bạt bên ngoài hay thủ ở Thiên Ma kết giới, chúng ta đều mặc ngươi điều khiển...
Hắn nhìn sang bên cạnh, khe khẽ gật đầu.
Lúc này ánh mặt trời long lanh trải khắp Nguyệt Tuyền cốc, xung quanh toàn một màu xanh ngát, sương mù nhàn nhạt lượn lờ, càng tôn thêm mấy phần ý thơ.
Lâm Nhất nghe ra ý ở trong lời Ngô Dung, không khỏi khẽ cười.
Một bên, Tiên Nô yên ắng đứng đó. Nàng nhìn chăm chăm lưng ảnh sư phụ, trên mặt nhỏ không còn ủy khuất, trong đôi mắt trong veo lại nhiều hơn một phần chấp nhất.
Thiên Trần bước lên vỗ vỗ lưng Lâm Nhất, mang theo hiếu kỳ hỏi:
- Phàm nhân có câu, sĩ cách ba ngày lau mắt mà nhìn. Chẳng qua mới mấy trăm năm ngắn ngủn, ngươi đã có tu vị Tiên Quân, quả thật khiến người khó mà tin tưởng! Mấy năm nay rốt cục ngươi đã đi đâu?
Câu hỏi của nàng cũng là điều Ngô Dung và Tiên Nô muốn hỏi, nhưng điều mỗi người quan tâm lại có bất đồng. Trong đó một vị lo lắng là, Thiên Ma kết giới không có chủ nhân làm phép, hai tầng thiên địa trong ngoài hoàn toàn chia tách; người còn lại thì quan tâm đến an nguy và tung tích của sư phụ.
Ánh mắt Lâm Nhất quét qua ba người, lắc lắc đầu, nói:
- Ba ngôn hai ngữ không nói rõ hết được, cứ xem như là một giấc mộng...
Thiên Trần cho là hắn có ý tránh né, bất mãn nhăn lại chóp mũi, hừ nói:
- Ai u! Một mộng mấy trăm năm, ghê thật đấy! Không biết ngươi mơ thấy vật gì mà vui quên được về vậy...
- Thái hư vô cực, thiên địa vạn vật!
Lâm Nhất đáp một câu ngắn gọn, không rảnh nói nhiều, đột nhiên quay đầu nhìn. Cách đó mấy trăm dặm, tên Bách An kia đã rớt xuống sơn cốc...
Thấy thế, Lâm Nhất hơi thoáng kinh ngạc, không khỏi nhíu mày. Chốc lát, hắn thầm thở dài một tiếng, tung mình bay đi. Ba người sau lưng đều có phát giác, nhưng Ngô Dung và Thiên Trần lại đều thờ ơ, chỉ có Tiên Nô gắt gao đi theo.
Đôi thầy trò kia đi xa rồi, Thiên Trần vẫn còn tự thầm thì:
- Thái hư vô cực? Tuổi tác còn trẻ, cả ngày cố lộng huyền hư, hừ...
Phát giác Ngô Dung cười nhìn lại, nàng mắt sáng chợt lóe, tự cho là đúng nói:
- Ngô tiên sinh, ta cùng với tiểu tử kia quen biết lâu rồi, quá biết tính cách hắn!
Chỉ sợ đối phương không tin, nàng lại nói:
- Trước đây hắn sớm đã nhìn thấu hành vi Bách An, lại ra vẻ không biết, ngược lại còn làm bộ làm tịch hỏi dò cái gì mà đạo lữ, tử tự, chẳng qua là muốn uy bức Bách Lý Xuyên động thủ thanh lý môn hộ thôi. Mượn đao giết người, giảo trá gian hoạt, giả nhân giả nghĩa đều chỉ đến thế là cùng...
Ngô Dung vui cười ha ha, quay đầu nhìn nơi xa, nói:
- Nhìn thành quách núi đồng kia xem, trong mắt mỗi người lại tự có bất đồng...
Lời chợt ngừng, hắn khá là an vui cảm khái nói:
- Lâm Nhất tuy tuổi tác không lớn, lại khá hiểu được thuật dùng người. Biết thông cảm, biết quyền biến. Thưởng thiện phạt ác, ân uy song hành, chính là đạo vương giả...
...
Trong mắt ngàn dạng mắt có muôn vàn phong cảnh. Góc nhìn bất đồng, thứ nhìn thấy cũng bất đồng, Lâm Nhất ở trong mắt Ngô Dung và Thiên Trần lại trở thành hai người khác hẳn nhau. Chẳng qua, bản thân hắn có lẽ lại là một bộ dạng khác!
Phía cuối Nguyệt Tuyền cốc, hơn ngàn tu sĩ đông nghịt tụ thành một đoàn. Nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão và môn chủ hiện thân, chúng nhân đồng thời kiến lễ. Bách Lý Xuyên mang theo đầy mặt hổ thẹn nghênh tới, trầm giọng nói:
- Bách An tùy ý làm xằng, táng tận thiên lương, gần như ủ thành đại họa, quả thật tội không thể tha. Tại hạ đã xử lý hắn, lấy đó làm răn đe! Con mắc tội, cha cũng có lỗi! Xin khẩn cầu trách phạt...
Lâm Nhất dẫn theo Tiên Nô hạ xuống bên cạnh thi thể Bách An, thần sắc lạnh lùng. Người trong sơn cốc tuy nhiều, lại rất an tĩnh, chỉ có tiếng nức nở khe khẽ vang lên. Thấy Bách Lý Xuyên lo sợ thỉnh tội, hắn khoát khoát tay, không nói nửa lời, quay sang nhìn năm người quỳ trên mặt đất và quý phụ đứng ở một bên.
Năm người con Bách An, người lớn tuổi nhất chừng khoảng trên dưới ba mươi, còn lại đều từ khoảng mười đến hai mươi tuổi, ai nấy hốt hoảng bất an, vẻ mặt đau buồn. Quý phụ kia chính là mẫu thân Bách An, quý tử mất đi, nàng khóe mắt ứa lệ, thần sắc bi thương.
Lâm Nhất im lặng khoảnh khắc, nói:
- Đám tiểu bối các ngươi phải lấy đây làm bài học, chớ dẫm lên vết xe đổ của lệnh tôn!
Thái Thượng trưởng lão Cửu Châu môn lên tiếng, năm người trên đất đều cúi người xưng vâng. Hắn lại quay sang Bách Lý Xuyên, giọng điệu ôn hòa thán nói:
- Toàn nhờ tiên sinh tận lực duy trì mới giúp ngọn lửa Cửu Châu môn ta bất diệt. Mà Lâm mỗ rời đi mấy trăm năm, buông tay không quản hậu sự, vấn tâm có thẹn a...
Bách Lý Xuyên tuy cố gắng trấn định, nhưng nỗi đau giết con khó mà tiêu tan. Chợt nghe Lâm Nhất khẳng định công lao của mình, một người đạo tâm kiên định như hắn cũng không khỏi đỏ mắt lên, lão lệ tung hoành. Hắn vội phất tay áo che dấu nói:
- Cửu Châu môn, là gia viên của ta, tự nhiên không dám buông thả. Hơn nữa tại hạ lại cô phụ trọng thác, không mặt mũi gặp người! Nếu không phải Lâm lão đệ kịp thời chạy tới, ta... Ta dù rằng chết trăm lần cũng không đủ hối tiếc...
- Thôi!
Lâm Nhất lên tiếng ngưng lại Bách Lý Xuyên bi thương, suy nghĩ một lát rồi lại vỗ an nói:
- Ta thấy năm người cháu của ngươi đều căn cốt cực cốt, không bằng để Tiên Nô thu lấy...
Bách Lý Xuyên hơi ngớ, vội hướng xuống đất quát:
- Tiểu súc sinh, còn không hành lễ bái sư với môn chủ..
Đạo lữ và cháu trai cháu gái hắn có thể nói là đại bi đại hỉ. Nếu có thể vái môn chủ Cửu Châu môn làm thầy, không nghi ngờ là một trường cơ duyên cực lớn. Năm người rất nhạy bén, vội hướng tiên nô cúi đầu vái lạy, miệng nói:
- Sư phụ...