Mà Xuất Vân Tử cũng xem như là quen biết đã lâu, Lâm Nhất tin hắn chắc chắn có biện pháp qua mặt huyết thệ, cho nên nhớ mãi không quên việc này. Hôm nay ngẫu nhiên gặp lại, quả nhiên có một phen thu hoạch. Có điều cũng phải trả giá, Ngọc Xà phù và Thổ Độn thuật đổi lấy Phân Thân thuật, vẫn chiếm đại tiện nghi.
Thu hồi ngọc giản trong tay, mấy phần kinh hỉ Phân Thân thuật mang đến đã không còn, sắc mặt Lâm Nhất lại trở nên âm trầm.
Thôi! So với trốn đông trốn tây, chẳng thà đi xa luôn.
Cau mày suy nghĩ một hồi, Lâm Nhất ra khỏi rừng cây nhỏ đó.
Sau ba ngày, đêm xuân.
Không thể đi mà không từ biệt, Lâm Nhất triệu tập ba ông cháu của Đông Phương gia tới lầu các. Hắn lấy ra năm mảnh ngọc bội phòng thân giao cho đối phương, cũng nói rõ tác dụng. Đông Phương lão tiên sinh luôn miệng cảm tạ, cũng khen hắn suy nghĩ chu đáo.
Lâm Nhất lại lấy ra một túi Càn Khôn, bên trong chứa một thanh phi kiếm pháp khí, hơn mười mảnh Ngọc Xà phù, mấy bình đan dược và còn có hai trăm khối linh thạch, dặn dò công dụng cho Đông Phương Sóc nghe. Đối phương tất nhiên là đa tạ sư phụ, còn tuyên bố sẽ không khiến đệ tử Chính Dương tông mất mặt.
Cười khổ một tiếng, Lâm Nhất không nói rõ ngọn nguồn của minh, mà dặn đối phương, Chính Dương tông kia cứ giấu ở trong lòng thì tốt hơn, làm việc gì cũng phải cẩn thận, chưa chắc đã không phải là phương pháp giữ mạng an gia, đừng mang tới tai họa cho người nhà. Nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ rồi lại giao Ẩn Linh thuật và Đoán Thần giám lúc trước thu thập được cho đối phương. Nếu đã dẫn vào con đường nói, vẫn nên nghĩ chu toàn một chút thì tốt hơn.
Dụng ý của hành động này của Lâm Nhất cũng rõ ràng mà dễ thấy, thần sắc của ba người Đông Phương gia trở nên ngưng trọng. Lão tiên sinh muốn giữ lại, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào; Đông Phương Yến khẽ thở dài, quay đầu nhìn hoa trong phòng, yên lặng không nói gì; Đông Phương Sóc thì mang theo vẻ mặt quyến luyến muốn dập đầu, nhưng có thế nào cũng không quỳ xuống được. Hắn vội la lên:
- Sư phụ, ơn thụ nghiệp chẳng lẽ không xứng với một cái cúi đầu của đệ tử sao?
Khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười thản nhiên, Lâm Nhất gật đầu với ba người, nhẹ giọng nói:
- Quen biết chính là có duyên! Ta là cơ duyên của các ngươi, mà ở đây tám tháng, sao không phải là cơ duyên là của ta! Cái dập đầu này không cần đâu!
Khi nói chuyện, thân ảnh của hắn đã chậm rãi biến mất.
Một trận gió mát thổi qua, cỏ thơm trước cửa sổ lay động, chính là lúc hoa dạ hương thơm nhất.
Chỉ là trận gió xanh vội vàng bỏ đi trong bóng đêm rõ ràng có mất phần vội vàng sợ hãi. Lâm Nhất muốn rời khỏi Đại Hạ, tới hải ngoại, tới hoang đảo, tới một nơi mà không ai biết tới. Một mình khổ tu. Mà trước lúc đi, hắn phải mang theo toàn bộ linh thạch trong linh mạch đó. Chỉ cần có đủ linh thạch, cho dù là quay về Đại Thương cũng có sao?
Một hơi độn ra ngoài mấy trăm dặm, Lâm Nhất hiện hình trong hoang dã. Hắn cắm Long Thủ trâm lên tóc, giơ tay gọi ra Lang Nha kiếm của mình, nghĩ một chút rồi thu lại.
Lúc này, trên người Lâm Nhất còn có hai thanh phi kiếm linh khí. Thanh kiếm đến từ Mạc Chi Dư là vật gây chú ý, không dùng thì tốt hơn. Hắn triệu một thanh phi kiếm khác, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng kiếm bay đi.
Lâm Nhất ở trên không trung trong bóng đêm, vẫn là bộ dạng trước kia, chỉ là dưới cằm có thêm ba chòm dâu ngắn, biến thành một người trung niên. Tu vi thì biến thành Kim Đan sơ kỳ, quanh người mang theo dao động linh lực chỉ tu sĩ Kim Đan mới có, khí thế mười phần. Hắn gấp rút lên đường như vậy cũng là bất đắc dĩ, nơi này cách quận Lan Lăng không tới mười dặm, nếu hành tẩu trên mặt đất, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian.
Bay một ngày, Lâm Nhất thật sự gặp mấy vị tu sĩ Trúc Cơ. Đối phương người tới người tới chính là tu sĩ Kim Đan khí thế uy nghiêm, từ rất xa đã lảng tránh, căn bản không dám tới gần hỏi han. Vững tâm, hắn cứ vậy ngông nghênh bay về phía trước.
Hai ngày sau, Lâm Nhất hơi cảm thấy mệt, liền tìm một chỗ vắng người hạ xuống nghỉ tạm, bồi bổ đủ tinh thần rồi mới đi tiếp. Khi hắn tới gần quận Lan Lăng thì đã qua nửa tháng. Tu sĩ gặp phải trên đường cũng nhiều lên, thỉnh thoảng còn gặp một hai tu sĩ Kim Đan. Mà đi về phía linh cốc, dao động thần thức và pháp lực trên không trung cũng càng rõ ràng. Phía trước, sát khí khắp nơi.