Vô Tiên

Chương 890: Chương 890: Rượu say người đi (1)




Đây là một mảng hậu hoa viên, sắc màu rực rỡ, nước chảy vòng quanh. Dưới một gốc cây, trên thảm cỏ xanh biếc, một đứa nhỏ đang tập tễnh học bước, dáng điệu thơ ngây đáng yêu, khiến cha mẹ ở bên cạnh cười không ngừng.

- Nguyên Nhất, chạy về phía cha đi, ha ha!

Nam tử vừa lên tiếng ngồi xổm xuống, thỉnh thoảng lại vỗ tay trêu đứa nhỏ.

Nữ tử tươi cười oán trách:

- Nói với ngươi bao lần rồi, tên của con phạm vào tục danh của sư thúc, không đúng với lễ. Hay là để cha ta cân nhắc đã.

Nam tử lơ đễnh cười nói:

- Cái tên Nguyên Nhất này rất hay, nghe rất kêu! Chính là nhân tuyển môn chủ tương lai của Nhất Nguyên môn ta!

Đứa nhỏ trên đất rất đúng lúc ngã một cái, bĩu môi muốn khóc, nữ tử bước lên đỡ dậy.

Nam tử lại nói:

- Sư thúc ta chính là nhân vật xuất thế, tên của đứa nhỏ giống với hắn, chẳng phải là để lây dính một chút tiên khí sao! Huống chi, lão nhân gia hắn ăn đồ nguội còn chả ngại, sao lại để ý tới tục danh này!

Vừa nói xong, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng nói quen thuộc.

- Hừ! Mới có mấy ngày không gặp, đã coi ta như là hạng ham ăn thế rồi, gan ngươi đúng là không nhỏ!

Có người tới trước mặt mà không ngờ không hề phát hiện, nam tử đó trong lòng giật thót, thân hình khẽ động chắn trước người vợ con, một cỗ sát khí theo đó sinh ra, trong mười trượng chỉ một thoáng đã bị sát khí dày đặc bao phủ. Hai hàng lông mày hắn dựng đứng, thần sắc lạnh lùng, giống như một con mãnh hổ xuống núi, tùy thời đều sẽ cắn nát tất cả. Mà nữ tử đó thì vội vàng ôm chặt lấy đứa nhỏ, lại không hề bối rối. Trượng phu của mình chính là anh hùng nhất đẳng thiên hạ, ở sau lưng hắn, nàng ta không cần phải sợ hãi.

Trong hoa viên im ắng, trừ này một nhà ba người ra thì không có ai khác. Nam tử đó bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, vẻ mặt hòa hoãn lại, kinh hỉ hô lên:

- Tiểu sư thúc! Nguyên Thanh biết là ngươi đã tới mà!

Một trận quang mang mỏng manh hiện lên, trong hoa viên hiện ra thân ảnh của Lâm Nhất. Hắn đã biến về bộ dạng vốn có, vẻ mặt thân thiết và tươi cười, lặng lẽ nhìn một nhà ba người trước mắt.

Sau khi rời khỏi Đại Hạ, chưa biết khi nào có thể trở về. Mà tới đường tới thẳng Quy Linh cốc cũng không dễ đi, phải đi vòng, đến thăm Nguyên Thanh một chút cũng xem như là giải quyết xong một tâm sự. Vì vậy, Lâm Nhất tới hoa viên này, để cho bọn họ vui đùa một lúc vẫn không hiện thân. Tới Đại Hạ chỉ ba năm, đứa bé của Nguyên Thanh đã tới lúc tập tễnh học đi rồi.

- Ha ha, ta biết sư thúc sẽ đến mà, Nguyên Thanh bái kiến sư thúc!

Nam tử khí vũ hiên ngang đó lúc này đã không còn vẻ uy nghiêm và ổn trọng của người làm cha làm chồng, có chăng chỉ là sự kinh hỉ, hiển nhiên đã quay về là Nguyên Thanh xưa kia.

Không qufy được, Nguyên Thanh đành phải cúi người hành lễ. Nữ tử chính là Tạ Thi Dong, bế đứa nhỏ đi tới bái kiến trưởng bối.

Lâm Nhất vội vàng bế lấy đứa nhỏ, thần sắc vui sướng. Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, mắt đen xì, đều lộ ra vẻ đáng yêu không sao tả xiết. Hắn lại lấy ra một khối ngọc bội để dỗ giành đứa bé, tiếng cười khúc khích của nó đã khiến người ta quên đi hết tất cả ưu phiền!

Thấy vẻ mặt vô cùng thân thiết của Lâm Nhất và con, mắt Nguyên Thanh không khỏi từ từ nóng lên. Người bên cạnh dựa tới, hai vợ chồng nhìn nhau cười, lặng lẽ đứng ở bên cạnh.

Sau một thoáng, hai mẹ con Tạ Thi Dong rời đi, để lại hai người ở lương đình trong vườn. Lâm Nhất giống như vẫn đắm chìm trong ôn nhu vừa rồi, mắt lưu luyến không rời hoa cỏ trong vườn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên. Nguyên Thanh cũng không nói gì, dứt khoát vào phòng lấy ra mấy bình rượu.

Lâm Nhất khen một tiếng hay, cầm bình rượu lên uống, để mặc cho rượu văng khắp nơi, vui sướng vô cùng. Trong nháy mắt hai bình rượu đã vào bụng, thấy Nguyên Thanh vẫn cầm bình rượu không nói gì, hắn không khỏi hỏi:

- Sao thế? Uống đi chứ!

Nguyên Thanh cười ha ha nói:

- Một vò rượu này có thể tới hai mươi cân, cho dù là dùng hết nội lực để uống, ta cũng không phải là đối thủ của sư thúc!

Thấy Lâm Nhất cầm vò rượu thứ ba lên, hắn do dự một chút, lên tiếng hỏi:

- Sư thúc trong lòng không vui, chẳng lẽ gặp phải biến cố gì à?

Đặt bình rượu xuống đất, vén vạt áo lên, Lâm Nhất ngồi xuống ghế đá trong lương đình. Thấy Nguyên Thanh vẫn mang theo vẻ mặt thân thiết nhìn mình, hắn lạnh lùng cười, nói:

- Ta muốn đi xa, chắc vài ba năm vẫn chưa về, cho nên mới tới thăm ngươi...

Nguyên Thanh gật đầu, lại giả vờ giật mình, cười nói:

- Vài ba năm cũng không sao, đợi lúc sư thúc ngày sau trở về, ta sẽ cho lão nhân gia ngươi thêm mấy đồ tôn nữa.

Lâm Nhất nhướng mày, lẩm bẩm:

- Chứ không phải là muốn ta chuẩn bị thêm vài món quà gặp mặt à?

Lập tức, hai người cười ha hả. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.