Xuất Vân Tử trở về, ồn ào vài câu, tay áo đón gió, lao thẳng đến ngọn núi cô độc chìm trong mây. Ba người đi theo hắn lần lượt ra khỏi trận pháp, mỗi người tò mò nhìn xung quanh.
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, tay áo và mái tóc xõa theo gió tung bay. Hắn không để ý bóng người mập mạp tới gần, mà là lặng lẽ quan sát hai người xa lạ này. Đối phương lại không buông tha kêu lên:
- Ta từ trận pháp nát của ngươi ra ngoài, căn bản chưa tới Hành Nguyệt Châu, mà là một tiên môn khác. Cũng may bản thân có thủ đoạn cao cường mới chuyển nguy thành an, nếu không sẽ bị lột da rQuý Tử gân. Sau nhiều lần quay vòng mới tìm thấy Bách Lý Xuyên, mới biết hai nơi cách nhau khá xa, trận pháp mở ra chậm, ngươi lại ép ta đòi mạng, thiếu chút nữa gây ra họa lớn, hừ hừ...
- Ha ha!
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, cười ha hả không cho là đúng. Hắn liếc nhìn Xuất Vân Tử vẫn không cam lòng, hỏi:
- Ngươi từ bỏ nữ vương ở sa mạc lớn, lại tìm con gái rượu, vẫn đẻ ra trẻ con, bản lĩnh không nhỏ đâu...
Xuất Vân Tử trừng mắt, phất tay quát lên:
- Hoàn toàn là nói bậy...
Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn như trước, thản nhiên 'A' một tiếng.
Xuất Vân Tử còn muốn nói chuyện, không biết tại sao trong lòng ớn lạnh. Bóng người ngoài ba trượng rất quen thuộc, lại có nhiều vài phần khác thường. Đó là khí phách cao ngạo chống trời, uy thế xem thường thiên hạ hoàn toàn tự nhiên!
Vậy vẫn là Lâm huynh đệ sao? Đối mặt với sai lầm không hề áy náy, giống như tất cả đều là đương nhiên...
Xuất Vân Tử hơi kinh ngạc, ánh mắt nhịn không được lóe lên, tức giận trong lòng cũng biến mất. Hắn vẫn cực kỳ bất mãn phất tay nói:
- Đừng nên không tôn trọng chí tình trong thiên hạ...
Nó tới đó lại dừng một lát, rồi chẳng hề để ý nói tiếp:
- Năm đó Cổ Lệ muốn liếc nhìn phong cảnh lớn ngoài sa mạc. Ta dẫn theo nàng đi tới bờ biển. Nha đầu kia thích sóng biếc mênh mông, lưu luyến trong mây nước lúc đó lại, không trở về...
Sau khi hai vị long ma của Lâm Nhất Hợp Thể, không chỉ thần hồn huyết mạch tương thông cùng bản tôn, ngay cả thất tình lục dục cũng không cái gì khác biệt. Chỗ khác biệt là từng người ngang ngược kiêu ngạo cùng bản tính tà ma điên cuồng vẫn còn. Hắn từ trong việc giả vờ thoải mái Xuất Vân Tử, nhìn ra được chút buồn bã. Đối phương lại bị uy thế vô hình của hắn chấn ấp, nhất thời có chút không hiểu.
Tuy nhiên, một kẻ ham mê tửu sắc, một người gian giảo, cam tâm tình nguyện cùng một nữ tử phàm tục đi hết suốt đời, cuối cùng trong cuộc sống không bỏ không rời, điều này đủ để cho người ta xúc động! Ít nhất, mình không bằng...
Lâm Nhất nhìn về phía Xuất Vân Tử khẽ gật đầu, trong thần sắc không còn có ý nhạo báng nữa. Hắn lăng không bước một bước, chậm rãi hạ xuống ngọn núi.
Xuất Vân Tử lặng lẽ thở dài, lập tức ra vẻ không tim không phổi nhếch miệng vui cười, đi theo sau lưng Lâm Nhất, có phần hứng thú phân trần nói:
- Hì hì! Ngươi tuyệt đối không ngờ đâu, đó là thê tử và hài tử của Bách Lý Xuyên, xuất thân vương tộc, thân phận tôn quý...
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, nhắc nhở:
- Chuyện truyền tống trận, sau này sẽ tính sổ...
Hai người từ trên cao hạ xuống, có người kiễng chân chờ đợi.
Bách Lý Xuyên vẫn là thư sinh nho nhã như cũ, bên cạnh hắn hai người đang đứng một trái một phải. Một người là nữ tử xinh đẹp mặc váy dài màu vàng ánh đỏ, dáng vẻ ngoài ba mươi tuổi, có tu vi Kim Đan sơ kỳ, khí độ ung dung. Một khác là một nam tử Trúc Cơ chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ áo bào màu trắng thêu hình mây lộ vẻ bất phàm, chắp hai tay sau lưng mũi hếch lên trời, trên gương mặt thanh tú đều là vẻ kiêu ngạo.
- Phụ thân! Đây cũng là tiên môn của lão nhân gia ngài sao? Linh khí loãng, rất tầm thường!
Bách Lý Xuyên còn chưa nói chuyện, người trẻ tuổi bên cạnh đã mở miệng nói trước. Hắn đang không hiểu, nghe tiếng vội vàng muốn ngăn cản, đối phương lại ngước đầu nhìn về phía bầu trời khẽ hừ một tiếng, nói:
- Lại dám để cho chúng ta đợi ở đây, người kia thật là cao giá!
Vẻ mặt Bách Lý Xuyên xấu hổ, vội vàng nhìn về phía hai bóng người tới gần. Lâm đạo hữu tu vi sâu cạn khó dò, đúng như là lợi hại như trong truyền thuyết sao? Hơn trăm năm không gặp, người đã từng là một tu sĩ Hóa Thần, tự nhiên cùng Xuất Vân Tử sáng lập ta Cửu Châu môn có uy danh hiển hách, cho dù bây giờ đích thân tới đây, vẫn khiến cho người ta không thể tin được! Nếu không phải có người tới cửa mời còn cố gắng cổ vũ, ba người nhà mình tuyệt đối sẽ không rời khỏi Hành Nguyệt Châu. Tiên đạo nhiều quy định, sống sót không dễ, không ai còn muốn sống những ngày đầu đường xó chợ. Nếu tiến thủ chưa đủ, lại gìn giữ cái đã có thừa. Bất cứ việc gì tầm thường, lại lấy dĩ hòa vi quý...
Nữ tử kia phát hiện vẻ mặt Bách Lý Xuyên khác thường thì trong lòng có thương cảm, chậm rãi lên tiếng nói:
- Tiểu An! Cửu Châu môn là tiên môn Chí Tôn ở Hành Thiên, tiền bối Hóa Thần lại có hơn trăm vị, ăn nói cẩn thận...
Nam tử được gọi là Tiểu An rất kiêu ngạo, lắc đầu nói:
- Nương! Vị sư bá kia đi cùng người kia là tiền bối Hóa Thần sao? Tuổi hắn cùng hài nhi tương đương nhau, tu tới Trúc Cơ đã là vô cùng may mắn rồi...
Khi một nhà ba người đang nói chuyện, hai bóng người cùng hạ xuống đất.
Bách Lý Xuyên lấy lại bình tĩnh, có chút áy náy chắp tay nói:
- Tiểu nhi Bách An có lời lẽ không đúng, Lâm đạo hữu đừng chú ý...
Hắn lại giơ tay giới thiệu:
- Còn đây là đạo lữ của ta...
Tùy hắn ra hiệu, nữ tử bên cạnh khẽ gật đầu, thận trọng nói:
- Ô Can Quốc, Quý Tử, có lễ!
Lâm Nhất mỉm cười, lặng lẽ quan sát một nhà ba người trước mắt. Bách Lý Xuyên đã là tu vi Hóa Thần hậu kỳ tiểu thành, lại trốn ở nơi xa xôi lấy vợ sinh con. Nếu không phải Xuất Vân Tử lên đường mời, hắn chắc chắn sẽ sống yên ổn ở đó. Lẽ nào hắn đã quên ước nguyện ban đầu khi đi tới Tiên Vực sao...
- Bách Lý tiên sinh, còn nhớ rõ giao hẹn của ngươi với ta không?
Lâm Nhất hỏi một câu, nói tiếp:
- Tới cũng không cần đi nữa! Cứ yên tâm tu luyện nâng cao tu vi, Cửu Châu môn chính là nhà của ngươi!
Năm đó, Lâm Nhất muốn dẫn theo Bách Lý Xuyên quay về. Vị này là cao thủ Luyện Khí lại vì đồng đạo Cửu Châu chết thảm mà nản lòng thoái chí, không chịu rời khỏi Hành Nguyệt Châu nửa bước, trừ khi nơi khác có chỗ sống yên phận...
Lâm Nhất nói tới giao hẹn, trong lòng Bách Lý Xuyên tự nhiên biết rõ. Nếu không, hắn cũng không sẽ vì điều này mà chuyên môn chế luyện một trận pháp để cho đối phương dẫn về. Xuất Vân Tử bất ngờ tới chơi, làm cho suy nghĩ đã dần dần tắt của hắn lại bốc cháy lên. Đời này của mình không có gì trông cậy, chỉ mong tìm cho hậu nhân một lối ra. Nhi tử căn cốt thật tốt, lỡ mất thì đáng tiếc!
Bách Lý Xuyên âm thầm cân nhắc, lại có người bên cạnh đắc ý giành nói trước:
- Nương! Ngài nhìn thấy không? Hắn gọi phụ thân ta là tiên sinh, làm gì phải tiền bối cao nhân...
Con của hắn Bách An rất tôn kính Xuất Vân Tử, duy nhất chỉ có không phục Lâm Nhất. Đối phương tướng mạo bình thường lại còn trẻ tuổi, toàn thân nhìn hoàn toàn không thấy pháp lực, tự nhiên làm cho phụ thân lấy lễ đối đãi, đúng là trò cười lớn trong thiên hạ!
Ánh mắt Lâm Nhất nhìn người nói chuyện và khẽ mỉm cười một cái. Nhi tử của Bách Lý Xuyên có căn cốt thượng cấp, lại có cha mẹ tu vi không tầm thường cẩn thận tỉ mỉ che chở, có thể nói là phúc duyên thâm hậu. Tuổi hắn đạt Trúc Cơ tương đương với bản thân mình lúc trước, cảnh ngộ hai bên lại chênh lệch một trời một vực...