Vô Tiên

Chương 1957: Chương 1957: Vận số đã định (2)




Lão Long vẫn trừng đôi long nhãn, trong thần sắc kinh ngạc lộ vẻ nghi ngờ. Trước sau xa nhau chỉ trăm năm, người trẻ tuổi trước mắt này rốt cuộc đã biết những gì...

Lâm Nhất khẽ vẫy ống tay áo, nâng hai tay lên, nhướng mày cười nhạt nói:

- Thật không dám giấu giếm, tàn hồn của Côn Tà bị ta giết chết, bởi vậy có được Thiên Ma Kết Giới. Ta với Hạo Độ đã từng quen biết, về phần Ngô Dung cùng Cửu Mục Thánh Nữ...

Hắn chậm rãi dừng lại một lát mới nói tiếp:

- Tin tức bản thân ta mang theo bảo vật đã truyền tới ngoài giới, cũng kết thù hận cùng với La gia. Ta đã tìm được tung tích của Kỳ nhi, muốn trăm năm sau đi tới Tử Vi Tiên Cảnh, lần đi này tất nhiên nguy hiểm đáng sợ vạn phần...

Nói tới đây, khóe miệng Lâm Nhất hơi cong lên, vẻ mặt uể oải, khẽ lẩm bẩm:

- Ta sẽ không bỏ lại Kỳ nhi, lại không dễ dàng bỏ qua truyền thừa Tiên Đế. Lần này gặp mặt ôn chuyện xong, ta phải bế quan tu luyện, toàn lực nâng cao tu vi...

Ánh mắt hắn nâng lên, trầm giọng nói:

- Lão Long, có rất nhiều bí mật viễn cổ, ngươi còn muốn giấu diếm đến khi nào?

Lão Long chậm rãi cúi đầu, giống như buồn ngủ.

Lâm Nhất không cho là đúng hừ một tiếng, nói:

- Có hỏi hay không là do ta, nói hay không tùy ngươi. Xin lỗi không tiếp được!

Hai chân hắn bước lên không trung với tư thế muốn rời đi.

Lão Long chợt ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười to nói:

- Ha ha! Trước đây là một tiểu tử nhát gan sợ phiền phức ngây thơ, hôm nay lại có sĩ khí dám làm dám chịu, thực sự không dễ dàng gì!

Lão đứng dậy, trong lòng đầy xúc động nói:

- Thiên đạo tuần hoàn, vận số đã định...

Lão lại vung tay lên, ánh mắt khinh thường thế gian, khí thế vang dội nói:

- Lâm tiểu tử! Lão Long liền đánh cược tính mạng, cũng muốn giúp ngươi thu được truyền thừa Tiên Đế...

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, xoay người rời đi. Lão Long không làm ra vẻ, lăng không một bước chặn đường đi của hắn lại, hét lên:

- Ngươi đừng mang bộ dạng này ra lòe ra! Tính toán chuyện mười vạn năm trước, nhất thời phải bắt đầu nói từ đâu? Ngươi lại nói thử chuyện ngươi còn bé đái dầm xem nào, ta xem ngươi còn nhớ rõ được bao nhiêu...

...

Một bóng người áo trắng xuất hiện ở đỉnh núi, ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên rồi quay người biến mất. Trên đỉnh núi gần đó có động phủ nhỏ nhắn, chính là chỗ Tiên Nô yên tĩnh tu luyện. Nàng đi xuống chân núi căn dặn huynh đệ Đồng gia một lúc, rồi mới trở về tiếp tục tu luyện theo phân phó của sư phụ.

Ở trên đỉnh núi cô độc chống trời kia, Long tôn của Lâm Nhất lặng lẽ ngồi một mình. Hắn cùng ba thước trên đỉnh núi hòa làm một thể, không dao động vì mây gió.

Bản tôn cấp bách muốn nâng cao tu vi, Ma tôn vội vàng tu luyện Thiên Ma Ấn, Long tôn cũng không thể rảnh rỗi. Trong trăm năm tiếp theo, hắn không chỉ phải tu Hợp Thể tới viên mãn, mượn bồ đoàn Bách Thảo Kết tới thu nạp Thái Sơ lực, còn muốn mượn cơ hội này lĩnh ngộ rất nhiều pháp môn, ví dụ như Ngũ Hành Chính Nguyên, Thiên La Cấm. Ngoài ra, còn có trọng trách trấn thủ sơn môn. Dư Hằng Tử khi mọi nơi thuyết phục, chưa chắc đã có thể được như ý nguyện...

Cứ ngồi ba ngày ba đêm như vậy, Lâm Nhất vẫn đờ ra, thần thức trốn vào tinh không, mịt mờ không chỗ nương tựa. Nơi tầm mắt có thể đạt được có một vài ánh sao thưa thớt lóe sáng. Lúc tới Cửu Châu, không ngờ không thể nào tìm kiếm được!

Qua lại bốn mùa tùy trong tâm tư, duy nhất chỉ có mất đi phương hướng của nhà. Tuy nói mang theo phong sương ra đi, quay đầu lại không nhìn thấy dấu chân lưu lại, khó tránh khỏi khiến người ta thẫn thờ...

Có lẽ có tu vi Phạm Thiên, Động Thiên, lại có thể dựa vào thần thức mười vạn vạn dặm để quay đầu tìm kiếm. Tuy nhiên, thật sự cho đến lúc này, chỉ sợ bụi quá nặng, thời gian thâm trầm...

Lâm Nhất khẽ thở dài và nhắm hai mắt lại, trong tay xuất hiện thêm một miếng ngọc giản. Trong đó chính là tinh đồ được tham khảo qua, không chỉ ghi chú trong giới cùng trong giới, còn có ba Tiên Vực khác không muốn người ta biết tới.

Trong giới tám Tiên Vực lớn thể hiện ra trước nhân thế, do Hành Thiên đứng đầu. Mộ Tô, Kháng Kim cùng Khuê Mộc thấp hơn một chút, bốn nhà khác mỗi nhà canh giữ một phương. Bảy nhà ngoài giới lại hơi khác một chút, giống như Bắc Đấu ngang dọc, lại giống như mặt trời thiêu đốt xung quanh, xa gần khác nhau.

Ở cuối Tinh Vũ, Ngô Mục Tiên Vực chính là Lâm Nhật Cô Tinh, Ngọc Thủ cùng Hạo Diệt lại giống như hai ngôi sao lạnh giá, nhỏ bé và xa vời...

Cửu Mục Tiên Vực là một trong ba nhà Ngô Mục, Ngọc Thủ cùng Hạo Diệt, còn có tồn tại khác không?

Hành Thiên cách các Tiên Vực trên rất xa, dựa vào tu vi của bản thân vẫn khó có thể tới lui tự nhiên. Nếu không phải lần trước trời xui đất khiến, tuyệt đối khó có thể va chạm tới Yêu Vực thần bí kia. Chỉ tiếc tìm được Tiên Nô, lại mất Hổ Đầu...

Lại qua bảy ngày, Lâm Nhất thu hồi ngọc giản, hai tay nâng lên giữa hư không. Hắn giống như một gốc cây già trên đỉnh núi lớn, lại đứng yên không nhúc nhích ở trong mây mù như vậy. Các nội dung quan trọng như am hiểu Phù Độn Thuật, pháp trận truyền tống, ngũ hành, cùng với cấm pháp diễn biến, ở ngón tay hắn đang hóa thành từng phù văn rất nhỏ chớp hiện không ngừng...

Sáng sớm, mặt trời vừa lên, trời quang mây tạnh. Lâm Nhất đang ngồi im, bỗng nhiên nghênh đón ánh bình minh liền mở mắt ra. Hắn giơ tay lên vạch nhẹ vào trước mặt, giữa năm ngón tay có ánh sáng chớp động, một pháp trận nhỏ bé giống như từ trong không trung xuất hiện. Cùng lúc đó, bản tôn cùng Ma tôn trong Thiên Ma Kết Giới tâm niệm tương thông, đồng thời giơ tay lên...

Lâm Nhất vừa muốn có động tác thì vẻ mặt chợt nghiêm lại. Nguyên Lực biến thành pháp trận thoáng lay động, lập tức phát ra một tiếng nổ nhỏ, lập tức biến mất ở trong ánh bình minh. Hắn nhìn hai tay trống rỗng mà có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Ở Quỷ Linh Vực gặp phải Hạo Độ, từng thi triển qua một pháp trận giả thuyết, hẳn là căn bản tiên pháp diễn biến ra. Nếu có thể thăm dò, lĩnh ngộ được ba phần chân lý lại xem như vừa bước lên con đường của Ngũ Hành Chính Nguyên. Mà bây giờ chẳng qua mới chưa đầy một tháng, làm sao có thể thực hiện một lần là xong. Còn nhiều thời gian...

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lâm Nhất thoáng động, quay đầu nhìn xuống.

Trước động phủ, truyền tống trận có ánh sáng phóng lên cao, lập tức xuất hiện một người, hai người, ba người, bốn người? Một bóng người mập mạp trong đó dẫn đầu nhảy ra khỏi trận pháp, oán khí đầy trời nói:

- Lâm huynh đệ, ngươi bẫy chết ta rồi...

Hắn quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, được lý không tha người gào lên:

- Liều mạng chạy trở về, thiếu chút nữa thì quá hạn không về được, còn không hiện thân chịu nhận lỗi với ta...

Thấy tình hình như vậy, Lâm Nhất có chút bất ngờ. Ánh mắt rơi vào trên thân ba người khác, hắn lại hồ đồ rồi. Một người trong đó là Bách Lý Xuyên không sai, sau lưng là một thiếu niên mặc trang phục sang trọng, khoanh hai tay trước ngực, thần khí còn hơn Xuất Vân Tử vài phần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.