Vô Tiên

Chương 1407: Chương 1407: Không có gì để nói (2)




Hừ! Hủy thiết bổng của ta, vậy thì dùng đao này để đền!

Không chút do dự, thân hình Lâm Nhất đột nhiên khẽ động, thuận thế giơ đao lao về phía trước.

Canh Ngọ người ở giữa không trung thế đi không ngừng, không nhịn được lại “Phập” một tiếng phun ra một ngụm nhiệt huyết. Hắn lúc này đã mất hết vẻ kiêu ngạo, chỉ còn lại sự run sợ trong lòng. Thấy hồn đao đổi chủ, trong nháy mắt sắp chém xuống đầu mình, hắn ai ô một tiếng, 'Hổ Khiếu' Của ta, sao lại phản chủ!

Chính vào lúc này, Hỏa Thanh Tử đang quan chiến biến sắc. Không kịp nghĩ nhiều, nàng vội vàng không ngừng lấy ra một đống ngọc phù rồi ra sức bóp nát ném về phía không trung, không quên la lên:

- Cấm phù...

Ba người còn lại hiểu ý, đều giơ tay ném ra.

Canh Ngọ đang rút lui, nhưng lại không dám tâm tồn may mắn. Hắn một tay bấm thủ quyết, một tay cũng có thêm ngọc phù đồng dạng, đột nhiên bóp nát.

Khi Lâm Nhất tới gần Canh Ngọ bốn năm trượng, liền muốn vung đao chém xuống, trong lòng lại trầm xuống. Trên tay đột nhiên run rẩy, hào quang trên thân đao lóe lên, sau đó liền có tiếng hổ gầm vang lên phả vào mặt, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng bị. Vào khoảnh khắc này trước mắt hắn tối sầm lại, cả người đột nhiên căng ra, một tầng cấm pháp cứng như kim thạch tự dưng xuất hiện, giống như vách tường, như lồng, giam cầm tất cả lại.

Dị biến nổi lên, thế đi của Lâm Nhất bị cản. Hắn không trì hoãn, tay trái vuốt theo thân đao hổ ảnh và tiếng rít vừa hiện thân lập tức thu cờ cất trống. Mà hắn thì không kịp giãy dụa, cấm pháp có liền hơn bống tầng, thiên địa trước mắt lập tức biến đổi, sơn cốc và địch thủ lúc trước đều không còn bóng dáng.

Đây là ngũ hành cấm pháp sao? Lâm Nhất ngạc nhiên nhìn chung quanh.

Có gió từ chân trời thổi tới, cuốn theo vạn khoảnh cát vàng, thổi đi kiếp trước kiếp này, chỉ còn lại đường cổ thê lương, bóng người điêu linh!

Có mưa từ trong lòng rơi xuống, mịt mù hai mắt, phong cảnh thẫm ướt, như muốn chôn vùi thiên địa này, khiến cho người ta trầm luân trong đó, không thể bước ra!

Có trường kiếm rên ỉ, là nói tiên đạo tịch mịch!

Có mãnh thú hoành hành, khiến người dưới chân bồi hồi bất định!

Có băng sương, có lôi điện, có khe sâu, có bụi gai cỏ dại.

Lúc này, khiến người ta chỉ muốn hòa vào trong gió, theo đó hồn phi thiên ngoại, không phải bận tâm tới tang điền thương hải; Chỉ muốn nghênh đón kiếm phong như sương, mặc trong băng hàn đâm thấu ngực, cho dù là là máu đỏ nhiễm hồng trần!

Côi cút độc hành, cố chấp dĩ vãng, chỉ là một đường cô đơn và cô độc, sao mà vui được? Chẳng thà vứt bỏ gánh nặng, ném đi nhiệm vụ từ lúc sinh ra, chết có ngại gì.

Đặt mình trong một mảng thiên địa hỗn độn, Lâm Nhất cúi đầu đứng ngơ ngẩn, thần sắc biến ảo không ngừng, để mặc kiếm phong ập tới, để mặc mãnh thú vồ tới.

...

Trên sơn cốc, một tảng đá lớn hai ba trượng tự dưng mọc ra, đang chậm rãi rơi xuống, tình hình quỷ dị.

Dùng cấm pháp năm tầng cuối cùng có thể vây khốn Lâm Nhất, Hỏa Thanh Tử mặt rất đắc ý. Nàng ta quay đầu ra hiệu về phía xa, lại giơ tay lên. Ba vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ ngầm hiểu, đều xoay người bay tới. Cùng lúc đó, trên các ngọn núi xung quanh sơn cốc một bóng người lao xuống, cùng ba người lúc trước một đường lao xuống triền núi phía dưới, trong nháy mắt liền bày ra tư thế trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Trên Triền núi, trước trận pháp, mọi người đang quan vọng thần sắc khác nhau. Người trung niên đó nhìn trận pháp sau người, lại xoay người quan sát đối thủ hùng hổ giữa không trung, hắn không khỏi lắc đầu. Mười vị đồng môn đi theo cũng đều trở nên bất an, nhất thời không biết phải làm sao.

Thiên Chấn Tử đứng ngây đơ tại chỗ, há há miệng, ngơ ngác thất thần. Sư đệ! Vốn tưởng rằng cây gậy to của ngươi lợi hại, ai ngờ một đôi thiết quyền của ngươi còn bá đạo hơn! Một quyền đánh bay cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ của Chân Võ môn, thật sự là con mẹ nó quá thống khoái! Chỉ có điều, lão ca ca chưa kịp khen hay thì ngươi đã bị người ta ám toán. Hiện tại ngươi đã biến thành tảng đá, ca ca biết phải làm sao đây.

Ở bên cạnh là ba thầy trò Tử Ngọc, tuy đã thủ sát trận pháp phía sau, lại tiến thối lưỡng nan.

Viêm Hâm lặng lẽ cúi đầu, thần sắc không rõ. trong lòng hắn chỉ mong người đó chết phứt đi, nhưng giờ lại sinh ra mấy phần thương xót. Sư muội Liễu Hề Hồ thì dựa sát vào sư phụ, thần sắc ảm đạm.

Tử Ngọc quan sát tình hình xung quanh, buồn bã thở dài. Nàng ta nhìn Thiên Chấn Tử, nhẹ giọng nói:

- Lâm đạo hữu bị nguy nhất thời, chắc có phương pháp thoát thân. Nhóm Cổ Tác người đông thế mạnh lại có phòng bị, chúng ta chỉ có thể tĩnh quan kì biến. Ngươi cứ bình tĩnh chớ vội.

Thiên Chấn Tử ừ một tiếng, chậm rãi xoay người lại. Hắn gật đầu với Tử Ngọc, lại nhìn về phía nhóm của người trung niên, hừ lạnh nói:

- Không tĩnh quan kì biến thì có thể làm gì nữa? Bốn người chúng ta thế đan lực bạc, người ngoài lại không đáng tin.

Thấy đối phương nhìn sang, hắn quay đầu sang chỗ khác, lẩm bẩm:

- Ngươi và ta tạm thời dựa vào trận cố thủ, mới không phụ một phen khổ tâm của sư đệ!

Người trung niên hơi lộ vẻ xấu hổ, chắp tay nói:

- Vị đạo hữu này! Ta chính là Bách An môn Minh Tâm, vì tìm sư muội mà đến.

Nghe vậy, thầy trò Tử Ngọc đều ngẩn ra, mà Thiên Chấn Tử thì chớp chớp mắt, vay tay lên, khó chịu nói:

- Ngươi tìm sư muội thì liên quan gì tới ta! Trừ phi giúp đỡ cùng đoạt lại tảng đá đó, bằng không ngươi và ta chẳng có gì để nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.