Cách nhau gần như vậy, Canh Ngọ không ngờ không nghe thấy Lâm Nhất nói gì. Trong nháy mắt đó chỉ có một mảng huyết quang mãnh liệt ập tới, khiến người ta không thể nghĩ nhiều, cũng không thể né tránh, cứ như bị nước lũ cuồn cuộn nhấn chìm.
Trong lúc hoảng hốt, phô thiên cái địa mà đến không chỉ có huyết quang, còn có thú tính sôi trào và chiến hỏa hồng hoang, cũng có thiên địa chi uy vô thượng và tiêu át chi ý càn quét vạn vật, khiến người ta kính sợ, khuất phục!
Sau một thoáng ngỡ ngàng, mặt Canh Ngọ bỗng nhiên trở nên dữ tợn. Sau đó, hai mắt hắn trợn lên, cắn nát đầu lưỡi. Cho tới khi một ngụm tinh huyết phun ra, hắn lúc này mới không nhịn được rùng mình một cái, nỗi khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu tan ngẩng đầu nhìn, thần sắc lại biến đổi,
Nửa thanh thiết bổng không thấy đâu, Lâm Nhất tay không. Hai hàng lông mày dựng đứng, mặt trầm, trong mắt huyết quang lấp lánh. Tóc dài phất phơ trong gió, đột nhiên tung bay ra sau. Cùng lúc đó một con thanh long dài hơn trượng tự dựng xuất hiện, sau khi giương nanh múa vuốt, đột nhiên hòa thành một thể với hắn, uy thế Nguyên Anh hậu kỳ đột nhiên ùa ra.
Canh Ngọ tự thị tu vi cao cường, xưa nay dũng mãnh không sợ gì. Không biết vì sao, khi hắn phục hồi tinh thần, trong lòng cảm thấy thiếu tự tin. Dưới tu sĩ Hóa Thần, người có thể chịu được một đao của mình không nhiều. Mà tiểu tử đó che giấu tu vi, chỉ gãy thiết bổng mà thôi, bản thân lại không tổn hao gì. Hiện giờ sao lại muốn dùng một đôi quyền đầu để liều mạng à? Còn huyễn hóa ra long ảnh, yêu tu chi thuật này sao lại mạnh như vậy?
...
Phía trên sơn cốc, tình hình giao thủ của hai người đó có thể nói nhìn cái hiểu ngay. Lâm Nhất che giấu tu vi khiến người ta bất ngờ, nhưng vẫn một chiêu là thua. Cho dù hắn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, vẫn khó thoát khỏi vận rủi. Mà những gì Canh Ngọ gặp phải, những người đứng xem lại không thể nào hiểu được.
Ở ngoài Trăm trượng, Hỏa Thanh Tử thầm thở phào. Nàng ta cùng với ba người còn lại sau khi trao đổi ánh mắt thì quay đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa, lập tức lặng lẽ gật đầu.
Đám người Cổ Tác phân tán ở trên các ngọn núi xung quanh, vừa hay vây sơn cốc ở giữa. Trên khuôn mặt đen xì của hắn lộ ra nụ cười hung ác nham hiểm, thần sắc đắc ý. Tiểu tử, mạng ngươi không giữ được lâu nữa đâu!
...
Trước trận pháp Trên sườn núi, Thiên Chấn Tử trợn mắt há hốc mồm. Cây gậy to của sư đệ đâu rồi? Muốn dùng tay không để liều mạng ư? Tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Thế thì ta phải gọi ngươi một tiếng sư huynh rồi!
- Không sao! Một đôi quyền đầu của sư đệ ta càng lợi hại hơn, cứ chống mắt ra mà xem.
Thiên Chấn Tử vẫn không quên tinh tướng với người bên cạnh, lại cảm thấy vẫn chưa yên tâm, vội vàng nghển cổ nhìn xung quanh.
...
- Ngươi, trả ta thiết bổng!
Lại một tiếng quát lạnh truyền đến, Canh Ngọ lúc này mới nghe rõ, trong nháy mắt lại trở nên hồ đồ. Thiết bổng thô lậu đó thì có gì mà tiếc? Biết đại đao trong tay ta lai lịch thế nào không? Đây chính là huyền kim dưới biển sâu cộng với tinh thiết cửu thiên cùng rất nhiều vật hi hữu, dùng anh hỏa bách luyện mà thành. Đao này còn có một cái tên chính là Chân Vũ Bất Truyện Chi Bí, không cần nói nhiều, chỉ từ trong tên đao thôi đã có thể thấy được manh mối. Đao gọi là Hổ Khiếu cũng được! Tự có uy thế vô kiên bất tồi!
- Trả ta thiết bổng.
Thấy Lâm Nhất lại gầm khẽ một tiếng, trong mắt Canh Ngọ lóe hung quang. Hừ! Bằng vào huyễn thuật để cố lộng huyền hư, đúng là coi thường Canh mỗ quá! Ngươi chỉ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ tiểu thành, tay không mà có thể chống đỡ được Hổ Khiếu của ta chắc! Lập tức, quanh người hắn sát khí ngưng luyên, giơ tay lên, đao mang đại thịnh.
Hai bên cách nhau hơn mười trượng, chạm tới là tới. Canh Ngọ giơ đại đao lên chém một cái, đao mang mấy trượng lại huyễn hóa ra một con bạch hổ, sát khí sắc bén lập tức bọc lấy Lâm Nhất. Hắn hung tợn gầm một tiếng, đột nhiên vung tay, một đao chém xuống đối phương, tiếng hổ gầm lập tức vang vọng trường không.
Đúng lúc này, Lâm Nhất đã bay lên trời rồi giơ tay lên đánh ra một quyền, linh khí xung quanh như bị kiềm hãm, ngay sau đó “Bùm “ một tiếng, rung động lòng người. Ngay sau đó, một long ảnh màu xanh dài mấy trượng rời tay bay ra, giương nanh múa vuốt, khí thế hung hãn. Mà hắn thì không dừng lại, thân hình lao lên trước, một quyền nối một quyền điên cuồng trút ra.
Chỉ một thoáng, sát khí cuồn cuồn hoành không bốc lên, từng long ảnh điên cuồng đánh về phía bạch hổ đó.
- Ầm!
Trong quang mang chói mắt, tiếng gầm rú đinh tai nhức óc bỗng nhiên nổ tung, cả tòa sơn cốc chấn động.
Thân hình Canh Ngọ sau khi lùi mấy trượng mới đứng vững lại được, đại đao trong tay căng cứng, bồng bềnh mà không rươi. trong không trung, bạch hổ đó vẫn rít gào không thôi, lại bị hơn mười con thanh long ngăn cản, cắn xé nhau.
- Một đôi nhục quyền của ngươi sao địch ta Hổ Khiếu đao hồn của ta?
Canh Ngọ kinh ngạc thất thanh, song chưởng mất lực, bị đao mang giãy ra.
Thế đi của Lâm Nhất hơi khựng lại một chút, nhưng sát ý không giảm. Hắn lạnh lùng nhìn đối phương, khóe miệng thốt ra một câu
- Đấu long kiêu hãn, sinh ra chỉ để chiến, hổ hồn há có thể địch nổi! Ngươi, trả ta thiết bổng.
Đấu Long chi thuật? chưa từng nghe bao giờ! Sao hắn cứ nhớ mãi không quên thiết bổng đó thế! Sớm biết như vậy, sao phải khổ thế! Hiện giờ hồn đao bị trói buộc, chẳng lẽ muốn Canh mỗ tay không đánh nhau với ngươi à! Hừ!
Lúc Canh Ngọ thầm ra lực, chỉ cảm thấy cuồng phong đập vào mặt, khiến người ta không thể hít thở, chính là Lâm Nhất đang xông một, lại vung quyền đánh ra hai đạo long ảnh. Hắn cắn răng một cái, hai mắt lồi ra, lực dồn vào song chưởng, tiếp theo chính là rắc một tiếng, hồn đao cuối cùng đã giãy ra khỏi long ảnhbọc theo khí thế cuồng gào thét mà xuống.
- Ầm!
Một con long ảnh đánh lên bạch hổ, ầm ầm vỡ nát, cả hai đều tiêu tán.
- Bùm!
Một con long ảnh khác thoáng chốc đánh trúng Canh Ngọ, linh khí hộ thể của hắn nháy mắt vỡ tan, hồn đao rời tay mà ra, cả người bay ngược ra ngoài.
Thế đi của Lâm Nhất chậm lại, cách không tóm đao vào tay. Ánh mắt hắn lạnh lùng, hảo đao! Đao này dài bốn thước, rộng chín tấc, sống dày lưỡi sắc, ngân quang lóng lánh, hàn khí bức người.