Vô Tiên

Chương 1405: Chương 1405: Trả ta thiết bổng (2)




- Ta chỉ là người chuyên đánh yêu tu thôi!

Canh Ngọ bực bội hừ một tiếng, dày rộng dày rộng phập phồng kịch liệt, ngẩng đầu nổi giận quát:

- Cuồng vọng! Sức mạnh của chân võ yêu tu, trong thiên hạ này không có người khác!

Lâm Nhất khẽ cau mày, bực mình nói

- Lắm lời! Chỉ cần bảo những người đó dừng tay, ta giáo huấn ngươi một chút có khó gì?

Khẩu khí từ trên cao nhìn xuống này của hắn, giống như đang chỉ điểm một vãn bối.

Trong các tu sĩ Cửu Châu, người mãnh liệt nhất là yêu tu! Người hiếu chiến dũng cảm nhất vẫn là yêu tu! Dưới tu vi ngang nhau, yêu tu ít gặp đối thủ, sao lại để người ta kiêu ngạo!

Thiên hạ to lớn, có thể nói không gì không có, hôm nay lại xuất hiện người chuyên đánh yêu tu!

- Dừng tay!

Tiếng quát giống như sấm giữa trời quang đột nhiên vang lên, kinh động cả tòa sơn cốc. Hai bên đang giao chiến chậm rãi ngừng lại, ai nấy nhìn về bên này. Mà đám người Thiên Chấn Tử thì thừa cơ lui giữ triền núi, nghỉ chân quan vọng trước trận pháp.

Sắc mặt Canh Ngọ biến ảo lúc xanh lúc đỏ, lập tức phủ lên một tầng băng sương nồng đầm, trong mắt hung quang chớp động. Sau khi nổi giận gầm lên một tiếng, hắn thở hổn hển, xương cốt cả người lập tức vang lách cách như liên châu, theo đó sát khí ùa ra, khí thế kinh người.

- Ong.

Lại một tiếng nổ vang, cương đao năm thước trong tay Canh Ngọ bắn ra đao mang dài ba trượng. Hắn tay cầm cự nhận, dùng thế bổ trời đứng thẳng, uy phong lẫm lẫm như thiên thần. Hắn cười gằn hung tợn, quát về phía Lâm Nhất:

- Canh mỗ chính là yêu tu đấy, xin vui lòng chỉ giáo!

...

Lúc này, hai bên đang giao chiến đã dừng tay, cũng tránh ra xa xa. Trong Sơn cốc trừ Canh Ngọ và Lâm Nhất ra thì chỉ có Hỏa Thanh Tử và ba tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đứng ngoài trăm trượng. Nữ tử đó vẫn chưa rời đi, mà ba người đó thì phân thủ bốn phía sơn cốc, bày ra tư thế trợ trận.

Trước trận pháp trên sườn núi, Thiên Chấn Tử và nhóm của người trung niên tụ lại một chỗ, ngoài quan vọng ra, ai nấy thần sắc quan thiết. Hai nữ tử Trong đó khe khẽ nói nhỏ.

- Minh Tâm sư huynh vì sao muốn giúp người trẻ tuổi này? Hắn sao đánh thắng được cao thủ của Chân Võ môn đó? Chẳng phải là tự tìm phiền phức sau.

Nữ tử mặc tố ý vừa lên tiếng hỏi mặt như trăng tròn, rất là quyến rũ động lòng người.

Nữ tử quần áo màu nhạt ở bên cạnh truyền âm đáp:

- Sư huynh tự có đạo lý, không cần hỏi nhiều!

Lời nói của nàng ta rất nhẹ nhàng, bộ dạng mày liễu mắt hạnh, cả người lộ ra vẻ thanh tú mà yên tĩnh.

- Sư tỷ! Ngươi còn nhớ sư huynh từng dặn dò không? Hắn nói chuyến đi tới tiên cảnh này phải lấy an nguy làm trọng, lịch luyện là thứ yếu, nhưng hắn vì sao lại làm như vậy.

Nữ tử xinh đẹp đó không chịu ngồi yên, khe khẽ to nhỏ với sư tỷ nhà mình.

Cách hai nữ tử này không xa, chính là đám người Thiên Chấn Tử. Hắn như cảm thấy thơm lây ưỡn ngực, tay chỉ lên trời phân trần với xung quanh:

- Chư vị nhìn xem! Đó là sư đệ nhà ta, chuyên đánh người yêu tu.

Người trung niên ở bên cạnh không quen biết với hắn, không tiện nói gì. Hắn ngẩng đầu nhìn, không tin tưởng, ngược lại mang theo mấy phần hồ nghi nhìn về phía trận pháp phía sau.

...

Phía trên sơn cốc, Canh Ngọ súc thế mà chờ. Ánh mắt Lâm Nhất lượt qua xung quanh, lạnh lùng dừng trên người đối phương.

Canh Ngọ này thật sự bị chọc giận rồi! Có điều, yêu tu trong lời đồn rất lợi hại, hôm nay phải kiến thức một phen.

- Ha ha! Không dám nói là chỉ giáo! Ta đánh người cũng không cần khách khí!

Lâm Nhất châm biếm Canh Ngọ, vung Huyền Kim Thiết Bổng trong tay lên.

Canh Ngọ thấy đối phương giả vờ giả vịt, sớm đã giận không thể át, hét lớn một tiếng:

- Ngươi thật đáng giận!

Vừa nói hắn vừa bay lên trời.

- Ngươi đáng ăn đòn.

Lâm Nhất khẽ quát một tiếng, long giáp lập tức phủ kín toàn thân cùng với hai má. Mắt hắn lạnh lùng, nhìn xuống dưới, vung thiết bổng đánh về phía Canh Ngọ đang lao tới, một đạo bão táp màu đen gào thét lao đi.

Canh Ngọ vẻ mặt dữ tợn, đột nhiên vung đao bổ tới. Đao mang sắc bén lại nổ tung giữa đường, bỗng nhiên hóa thành một con bạch hổ dài mấy trượng, giương nanh múa vuốt, thế không thể đỡ.

- Bùm!

Một tiếng nổ chấn khắp cả sơn cốc, hai bóng người trên không trung bỗng nhiên tách ra. Canh Ngọ chỉ lui về phía sau một bước, liền đứng vững lại, sát ý vẫn không giảm, hắn không nhịn được liên tục cười lạnh, vẻ mặt cực kỳ đắc ý. Mà Lâm Nhất sau khi bay ngược ra sau hơn mười trượng thì mới lảo đảo đứng lại được, ngơ ngẩn nhìn trong tay, vẻ mặt ngạc nhiên.

Huyền Kim Thiết Bổng dài năm thước chỉ còn lại hơn hai thước.

Huyền Kim Thiết Bổng Làm bạn với mình hơn trăm năm, không chỉ cứng rắn dị thường, lại thế đại lực trầm, cứ như vậy bị người ta nhất đao lưỡng đoạn. . .

Ánh mắt Lâm Nhất rời khỏi tay, truy tìm đoạn thiết bổng còn lại đã bay xuống sơn cốc xa xa. Lúc này, trong lòng hắn như có gì đó mất mát.

Thứ trên tay, thường thường cứ như vậy mà mất đi, không thể tìm lại! Cho dù là nắm thật chặt, cho dù là không thể phá vỡ, vẫn mất đi một cách ngoài ý muốn, giống như thiết bổng đã rơi xuống đó.

- Hừ! Không địch lại ta đâu, ha ha...

Đánh lui kẻ địch, cơn tức vơi bớt, Canh Ngọ không nhịn được cười lạnh. Hắn giơ đao mang trên tay lên, ngạo nghễ nói:

- Tài chả ra gì mà cũng dám xưng, tu luyện thể, đúng là càn rỡ đến cực điểm! Canh mỗ giết người, cũng không đáng trách! Hôm nay, ngươi không thoát được đâu.

Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, xích mang từ trong mắt bắn ra, sát khí vô cùng theo hai đạo huyết quang thoáng chốc bao phủ Canh Ngọ. Hắn nhướn mày lạnh lùng nói:

- Ngươi, trả ta thiết bổng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.