Vô Tiên

Chương 2065: Chương 2065: Không kiêng nể gì cả (2)




Mà chỉ sau ba ngày ngắn ngủi, bên đám Yêu tộc vậy mà lại có nhiều hơn một hai trăm tên Yêu nhân thành tiên. Mà trong số hơn ba trăm tu sĩ của Giới ngoại, số người thành tiên lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu theo tình hình này, về sau, Tiên vực còn có thể tiếp tục bình an sao?

Về phần rất ít tu sĩ có thể tu thành tiên thể có lẽ nguyên do cũng khống như Đạo Tôn của hắn.

Bỗng nhiên vào lúc này, Lâm Nhất đột nhiên hiểu rõ lai lịch của các cao thủ tiên nhân của La gia. Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt của hắn vô tình lạnh đi mấy phần, chăm chú nhìn về phía trước.

Ở cách đó chừng vài dặm, một đám người hung hăng đang mạnh mẽ tiến đến sát chỗ này. Nhìn tình hình này, hẳn là có người cố ý bày mưu tính kế. Nếu không phải như vậy thì làm sao, đám người kia có thể nhìn thấu qua mây mù, nhắm thẳng đến vị trí của hắn được?

Lâm Nhất không cho là đúng, chợt nhếch miệng cười. Hắn vung tay, tế Kim Long kiếm ra, lúc vận chuyển huyền công, hắn giống như có điều suy nghĩ. Nghe nói chỉ có những người đạt đến tu vi phạm thiên hậu kỳ mới có thể huy động Thái sơ lực lượng một cách tự nhiên. Mà bản thân hắn thì lại không như vậy...

Đúng vào lúc này, Kim Thánh đang đứng trên đỉnh núi chợt quay đầu nhìn về phía xa. Trong lúc ấy, gã chợt trợn trừng hai mắt, nhảy dựng lên, truyền âm xuống bên dưới:

- Tiểu tử áo xám kia chính là Lâm Nhất, không màng không chết, ra tay...

Nói xong, gã lại quay sang ra hiệu với Giám Dần đang đứng bên cạnh:

- Có ba người đang tiến đến chỗ này, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, chớ để cho tiểu tử kia thoát được...

Lúc bốn người Kim Thánh ẩn thân đi, chia nhau tản ra khắp sơn cốc thì ở bên dưới, một đám người cũng đang hung hăng đi săn lùng con mồi.

Diện tích của Tẩy Tiên trì cũng không quá lớn. Nhiều người vẫn đang ngâm mình trong ao tĩnh tọa. Mà chung quanh, lại có một đám người xông đến, khiến cho tình cảnh trở nên có chút quái dị và hỗn loạn. Lâm Nhất vẫn ngay ngắn ngồi xếp bằng ở đó, hoàn toàn thờ ơ với sát cơ đang đến gần. Bàn tay phải của hắn siết chặt Kim Long kiếm, hàn ý trong mắt cũng dần dần mạnh lên.

Đứng trong hàng ngũ của Lôi gia, Thương Linh Tử có chút kinh ngạc nhìn một màn cách đó không xa. Dưới sự vây công của một hai trăm tên Yêu tu hung hãn, dù cho có là cao nhân Ngoại giới thì cũng phải kiêng kỵ ba phần. Vì sao tiểu tử kia còn không nhanh trốn chạy khỏi cái chết? Là sợ đến mức choáng váng rồi hay là muốn trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác? Tuy rằng, ở trong Tẩy Tiên trì này có rất nhiều người của ngoại giới, nhưng sẽ không có người nào muốn tự tìm phiền toái. Mà trên thân hắn, ngoại trừ Hạo Thiên chí bảo ra thì còn có vật gì có thể thu phục được đội quân hùng mạnh kia của Yêu tộc?

Cách đó chừng ba trăm trượng, hơn mười đại hán dáng người cường tráng, diện mạo hung tợn, ầm ầm lao đến, như một trận cuồng phong. Sau lưng kéo dài một loạt cái bóng, sát khí ngập trời.

Đám tu sĩ ngâm mình trong Tẩy Tiên trì đã tụ tập lại ở một góc, ai nấy đều cảm thấy mờ mịt. Đây là tìm ai để trả thù vậy?

Đúng vào lúc này, từ trong đôi mắt Lâm Nhất đột nhiên có hai đạo hào quang màu tím bắn ra. Hai đạo hào quang màu tím kia giống như hai luồng tia chớp yêu dị, thoáng chốc đã đâm rách mây mù, xuyên qua trăm trượng, kế đó thoáng dừng lại rồi bất ngờ lao thẳng đến chỗ cách đó ngàn trượng. Kế đó thì tia chớp biến mất, chỉ còn lạ một màn huyết mang nhàn nhạt bao phủ bốn phương. Hơn mười tên đại hán đang lao đến đứng mũi chịu sào, bước chân đột nhiên bất ổn, cả người lung lay, thần sắc mờ mịt. Giống như du hồn, chỉ có thể luẩn quẩn trong một phạm vi nhất định. Kẻ đến sau cũng lần lượt thả chậm tốc độ, người phía trước gặp nạn, biến nơi này thành một màn ảo cảnh cản đường, không một ai có thể thoát ra được.

Tại thời điểm không cho phép được chậm trễ, Lâm Nhất nhẹ nhàng nâng tay lên. Theo sự chấn động của cánh tay, Kim Long kiếm trong tay hắn đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng dài hơn mười trượng. Chỉ trong nháy mắt, cả người hắn đã lóe lên, lăng không bay lên. Kiếm quang kéo lê, những nơi hắn đi qua, hư không ầm ầm nổ tung, từng trận cuồng phong màu vàng quét ngang bốn phía.

“Roẹt xoẹt, roẹt xoẹt...” Một trận âm thanh trầm đục, xé rách vang lên. Huyết quang vẩy ra, xương thịt bay tứ tung. Từng dáng người lần lượt sụp đổ, tan vỡ. Lần đầu tiên Kim Long kiếm thể hiện ra uy lực lăng lệ ác liệt vô cùng đến vậy, dùng nhiệt huyết để khai tế, chỉ trong nháy mắt, hơn mười tên Yêu Nhân tiên thể đã bị chém rụng, không còn kẻ nào mảy may sống sót.

Một kích đắc thủ, Lâm Nhất cũng không hề chần chờ. Hắn hung hăng nhảy vào giữa đám người, như một trận cuồng phong điên cuồng quét đến. Chung quanh, mây mù kích động, mùi máu tanh tràn ngập, sát cơ cuồng bạo thế không thể đỡ. Lại một loạt âm thanh “roẹt xoẹt, roẹt xoẹt” vang lên. Ở bên trong Tẩy Tiên trì lại có thêm mười vong hồn. Đám Yêu nhân đang lũ lượt ập đến thấy vậy thì hoảng sợ ngây người, không biết phải làm sao. Bọn hắn chỉ nhìn thấy, phía trước là kiếm quang xuất quỷ nhập thần, mà tung tích của kẻ địch thì lại khó lần ra được. Vốn dĩ bọn hắn muốn lấy nhiều áp ít, nhưng lại thành bắn tên không đích. Hơn nữa, một đám người chen chúc ở một chỗ, căn bản là không có không gian để động tay động chân...

Lâm Nhất thì đã quá quen thuộc với sát phạt chi đạo. Đặc biệt là lúc lấy một địch nhiều, hắn chưa bao giờ động lòng trắc ẩn hay là cảm thấy áy náy. Chứ đừng nói gì, kẻ địch còn là một đám Yêu nhân muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Chỉ là, lúc hắn định tiếp tục đại khai sát giới thì đột nhiên giữa đãm người hiện ra một dáng người. Lâm Nhất thuận thế, kéo lê Kim Long kiếm hừng hực hỏa diễm hung hăng bổ xuống. Lập tức, một đạo kim quang thẳng phá mây xanh, sau đó phân tách thành vài chục tia ngân mang, gào thét rơi xuống.

“Oanh.”

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, trong vòng vạn dặm mặt đất đều rung chuyển, khí cơ bạo ngược càn quét tám phương. Lâm Nhất bị đẩy lùi khoảng chừng trăm trượng, cả người bị ép cho lảo đảo, ngã xuống đất. Mà ở trên Tẩy Tiên trì, kẻ đánh lén cũng chật vật không chịu nổi. Hai tên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, hai tên khác thì chao đảo lùi lại hơn mười trượng mới giữ được thăng bằng.

Giết chóc kinh tâm động địa, mùi máu tanh tràn ngập làm cho người ta hít thở không thông. Rốt cuộc tu sĩ của các nhà cũng không thể điềm nhiên ngâm mình được nữa, cả đám như chim bay tán loạn, lao ra khỏi Tẩy tiên trì. Ma đám yêu nhân chung quanh cũng nhanh chóng trấn định lại tinh thần, từng kẻ nhao nhao khôi phục lại bản tính hung tàn, hiếu chiến của mình. Ai ai cũng nhảy vọt lên, tranh giành ra tay trước.

Sau khi hai chân Lâm Nhất chạm đất, thì hắn lại tiếp tục lăn lông lốc hai vòng. Nhưng mà, hắn lại giống như chẳng có việc gì, thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn. “Hừ! Bốn tên kia còn định đánh lén! Chúng ngây thơ không biết mình đã sớm bại lộ rồi! Lúc trước, các ngươi dồn ép ta không có đường trốn, hiện tại liên thủ lại hóa ra cũng chỉ đến vậy. Lấy thái sơ lực lượng để thi triển Kim long kiếm, quả thật không tầm thường...”

Trong lúc hắn còn chưa cảm khái xong thì lại có hơn một trăm đạo khí cơ lăng lệ ác liệt khác ập đến. Lâm Nhất thoáng giật nảy, không nhịn được mà chửi thề một tiếng.

“Nhiều Yêu nhân đồng thời ra tay như vậy, nhất định không thể khinh thường được. Hảo hán khó địch lại bốn kẻ tiểu nhân, mãnh hổ cũng phải sợ đàn sói! Nếu như đã khó chiếm được tiện nghi, vậy thì hãy tạm lấy đi một chút.”

Nghĩ vậy, Lâm Nhất liền muốn lách mình né tránh. Chỉ là vào lúc này, một cỗ uy thế cường đại chợt ập đến...

Từ phía xa xa, có ba dáng người đang nhanh chóng bay đến, Thiên Cương Lôi gia, và Thiên Uy Bình gia đều có người đến nghênh đón...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.