Lão giả kia kinh ngạc khong thôi, xách trường kiếm lên chắn ngang trước người.
Sau khi Lâm Nhất thiêu đốt thi hài thì lại lấy ra pháp bảo và Càn khôn túi. Thấy lão giả kia trợn trừng hai mắt, dáng vẻ tuyệt vọng thì hắn khẽ thở dài lắc đầu, ném vật trong tay ra, nói:
- Tiến vào trong động kia chữa thương đi...
Hắn nói chưa xong câu đã quay người rời đi rồi.
Pháp bảo và Càn khôn túi rơi xuống bên cạnh, nhưng lão giả kia lại làm như không thấy, hiện tại, lão vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Một lúc sau, lão mới vội vàng với theo bóng lưng kia nhắc nhở:
- Quẹo phải hai mươi trượng, đi thêm năm trượng rẽ trái, sẽ đến được tầng sáu dại điện...
Lâm Nhất cất bước đều đều, cũng không hề do dự, trực tiếp rẽ phải.
Thấy vậy, lão giả kia lập tức thở hổn hển, chửi thề hai câu...
....
Lâm Nhất dựa theo chỉ dẫn của lão giả kia mà đi, chỉ là không thấy thang đá đâu, trái lại lại tìm thấy tòa pháp trận nho nhỏ lúc trước. Ở chính giữa năm tảng đá lớn là một cột hào quang đường kính ba thước, chạm đến mái vòm đại điện.
Tòa trận pháp này là dùng để truyền tống sao? Lâm Nhất thoáng chần chờ, nhưng rồi cũng sải bước tiến vào trong màn hào quang. Hắn còn chưa kịp dừng chân thì đã phát giác mình đang chậm rãi bay lên cao. Kế đó, thì cả dáng người bỗng nhiên biến mất. Chỉ sau tích tắc, hắn liền xuất hiện ở tầng sáu đại điện. Ngay lúc đó, chợt có một đạo kiếm quang lạnh lẽo, hung hăng đâm về phía hắn.
Cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Lâm Nhất trực tiếp vung quyền đánh đến. Rất nhanh, thanh phi kiếm kia giống như đâm vào tường đá, “đương” một tiếng, lập tức bị chấn bay ra ngoài. Dưới chân hắn cũng xuất hiện một tòa pháp trận, Lâm Nhất quát:
- Lớn mất!
Lúc hai chân chạm đất, hai hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên, ánh mắt lăng lệ ác liệt, lạnh lùng quét nhìn bốn phía.
Tầng sáu đại điện cũng giống như tầng năm vậy, chỉ là nơi này lại ngập tràn máu tanh, sát cơ trải rộng khắp nơi. Ở bên trong vũng máu mà xác chết la liệt đầy đất, năm vị nguyên anh tu sĩ giật mình đứng đó. Trong đó, vị tu sĩ đã bị đánh bay pháp bảo thì càng hoảng hốt hơn, đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi dò xét ra thân phận của năm người kia thì Lâm Nhất khong khỏi nhíu mày. Đối phương lần lượt đến từ Thần Châu môn, Thiên Hành môn, và Thiên Đạo môn. Mà ba người đã chết lại là đệ tử của Bách An môn. Mà ở trong gian thạch thất cách đó mấy trượng, còn có một người đang bị cấm phù phong bế.
Với tình hình trước mắt, liếc mắt qua một cái là hiểu ngay. Sau khi đám người Thần Châu môn giết chết ba đệ tử Bách An môn sẽ bắt tay nhau bài trừ cấm phù trong gian thạch thất kia. Trong lúc đó, bọn hắn phát hiện ra có người đặt chân vào pháp trận nên mới trì hoãn lại một chút...
Cùng lúc đó, cả năm người kia cũng đều đã nhận ra Lâm Nhất. Bọn hắn nhìn nhau, vẻ mặt cứng đờ. Trong lúc đó, chợt có một tu sĩ Thần Châu môn xấu hổ cười cười, chắp tay nói:
- Ha ha! Hóa ra là Lâm đạo hữu! Là ngươi trong nhà...
Đuôi lông mày của Lâm Nhất hơi nhướng nhướng lên, vẫn lẳng lặng quan sát đối phương, không nói tiếng nào. Thấy hắn không tỏ thái độ gì, cả năm người lại hai mặt nhìn nhau. Sau đó, cái người mới vừa rồi lên tiếng lại tiếp tục phân trần:
- Năm người chúng ta kết bạn đi đến tận đây, không ngờ lại gặp phải đệ tử Đạo Tề môn gây chuyện. Vốn dĩ chúng ta định trừng phạt thật nặng, nhưng mà Minh Tâm Bách An môn lại ngăn cản...
Vị tu sĩ bị đánh bay pháp bảo là đến từ Thiên Hành môn, hắn ta vẫn chưa kịp hoàn hồn từ trong sợ hãi, gật đầu nói:
- Đúng là như vậy...
Nói xong thì hắn ta quay đầu nhìn người bên cạnh. Đó là một đệ tử Thiên Đạo môn, hắn ta có chút không cam lòng mở miệng:
- Nếu như không phải có người quấy nhiễu thì người của Đạo Tề môn sao có thể chạy thoát? Là Minh Tâm kia không phân biệt được đúng sai, quả thật nên tiếp nhận một phen giáo huấn!
Đệ tử của Thần Châu môn là một người đàn ông trung niên, có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Thấy Lâm Nhất giữ im lặng, không lên tiếng, sắc mặt của gã ta cũng hòa hoãn hơn, cười khẩy nói:
- Ha ha! Minh Tâm uổng là đệ tử của Chưởng môn nhưng lại là đồ sợ chết, vứt bỏ đám đồng môn một mình trốn chạy khỏi cái chết...
Gã ta mang theo mấy phần đắc ý, quay đầu nhìn về phía gian thạch thất kia nói:
- Chỉ cần bài trừ cấm phù, giết chết kẻ này đoạt được chỗ tốt, đương nhiên chúng ta sẽ không quên Lâm đạo hữu. Ta và ngươi đều đến từ Hạ Châu, người một nhà dễ nói chuyện...
Đám người trước mặt lần lượt thay phiên nhau, ngươi một câu ta một câu, nhưng Lâm Nhất thì vẫn bảo trì sự trầm mặc. Bất chợt, hắn không nhịn được nữa mà quát lớn một câu:
- Thối lắm!
Đối phương còn chưa kịp kinh ngạc thì hắn đã nhếch miệng, cười lạnh nói:
- Ngươi nhận ra ta, nhưng ta nhận ra ngươi sao?
Sắc mặt của vị đệ tử Thần Châu môn kia trở nên rất khó coi, nhưng vẫn cố lấy lòng giải thích:
- Ta là bất giả đến từ Thần Châu Môn, có Yêu bài làm chứng...
- Cút!
Căn bản là Lâm Nhất cũng không hề nể mặt, ngữ điệu của hắn ẩn chứa sát cơ nồng đậm, lạnh lùng thốt ra:
- Sau một nhịp thở, kẻ nào không đi, phải chết...