Vô Tiên

Chương 1542: Chương 1542: Không mang thù oán (1)




- Sau khi tiến vào Minh Nguyên điện, vì để tranh nhau trèo lên thang đá trước, nên đệ tử các các nhà đại tiên môn đã xảy ra tranh chấp. Thần Châu môn người đông thế mạnh, Đạo Tề môn thì lại oan có đầu nợ có chủ... Cổ Tác Đạo Tề môn thấy thờ cơ không ổn nên đã kích phát hỗn chiến... Ta là bị người ta ám toán nên mới bị trọng thương. Đành phải mượn nhờ gian thạch thất này để chữa thương, nhưng lại có chút ngoài ý muốn... Về phần chín vị tiền bối thì chắc hẳn sớm đã đi xa rồi...

Một canh giờ sau, Lâm Nhất xuất hiện ở tầng năm Minh Nguyên điện, thế nhưng vẫn quay trở về vị trí mà Thân Sơn Tử đã nói. Quả nhiên là Thiên Đạo môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đối phó với Đạo Tề môn. Mà Thần Châu môn thì không chỉ âm thầm trợ giúp, mà còn nhiều lần mượn cơ hội chất vấn, làm cho đối thủ chân chính không thể nào trả lời được, chỉ có thể nhận lấy chỉ trích. Còn Ninh Viễn thì lại hành sự rất trầm ổn nhưng lại cay độc, rõ ràng là người túc kế đa mưu.

Ngay cả Bách An môn không tham gia vào chuyện bên ngoài cũng không thể tránh được vạ lây. Cũng may là Minh Tâm và Chức Nương đã cho các đồng môn tu vi không được cao rời đi, bằng không thì sẽ có nhiều người gặp phải tai bay vạ gió.

Ngoài ra, Thân Sơn Tử cũng không muốn rời đi. Gian thạch thất kia có thể trợ giúp gã ta chữa thương, trái lại là làm chơi mà ăn thật đấy...

Thu hồi suy nghĩ, Lâm Nhất thầm đánh giá tình hình trước mắt. Tầng năm đại điện cao chừng trăm trượng, giống như một sơn động lớn, mái vòm có huỳnh thạch phát sáng, khắp nơi là tinh mang ảm đạm lúc ẩn lúc hiện. Mà ở trong phạm vi chừng ba trăm bốn trăm trượng này cũng được phân cách thành rất nhiều gian thạch thất. Khác với những tầng khác là mấy trăm thạch thất ở đây đều được phân chia rõ ràng, ngăn nắp. Từng tảng đá lớn chừng ba năm trượng, mỗi tảng cách nhau chừng một trượng. Phóng tầm mắt quan sát thì chỉ thấy nơi này chật chội chi chít như sao trên trời. Song lại cách nhau một khoảng rất đều, hiển nhiên nơi này là một tòa thạch trận.

Lâm Nhất lặng yên quan sát tòa thạch trận kỳ dị này hết nửa ngày, nhưng cũng không cách nào hiểu thấu. Mà khắp nơi, đều trải đầy từng tảng đá lớn, ngăn cản lối đi, cũng ngăn trở cả thần thức. Căn bản là hắn không thể tìm ra vị trí của thang đá.

Không chỉ có như vậy, Lâm Nhất còn thông qua Huyễn đồng tử phát hiện nơi này có cấm chế không được trọn vẹn. Nhìn thì có vẻ như không có gì đáng ngại, nhưng lại khiến Lâm Nhất nổi lên cảnh giác. Hắn âm thầm tính toán một phen rồi cẩn thận cất bước tiến vào thạch trận.

Từng tảng đá lớn, hình thái kích thước đều tương đồng với nhau. Thế nhưng, cửa của các gian thạch thất lại quay về các hướng khác nhau, chắc biết là để bày bố trận pháp hay là còn có ẩn ý khác.

Lúc đi đến trước một gian thạch thất, Lâm Nhất thoáng chần chờ, sau đó cũng khom người tiến vào. Tại một khắc kia, hắn tỏ vẻ tò mò, dò xét gian thạch thất kia rất kỹ, rồi lại nhếch miệng cười, giống như phát hiện ra điều gì đó.

So sánh với những nơi khác, thì những tảng đá lớn dựng nên từng gian thạch động đơn sơ nơi này có chỗ bất đồng. Nếu như để ý thì có thể thấy được ở bên trong tấm thạch bích màu vang đất sẽ có vài tơ vàng phát sáng, lộ ra điểm bất phàm. Mà lúc tiến vào gian thạch thất này, bản thân sẽ cảm thấy tinh thần và thể chất đều rất nhẹ nhõm, khí tức an hòa. Đánh giá một cách khách quan thì nơi này chính là một chỗ rất tốt để tu luyện, chỉ là linh khí quá khan hiếm, đó là một khiếm huyết...

Lúc ở tầng hai đại điện, hắn bắt gặp Thân Sơn Tử. Gã ta tình nguyện trông coi gian thạch thất kia mà bỏ qua cơ hội tiến về phía trước, đương nhiên là vì trong lúc vô tình đã tìm được chỗ tốt. Dù cho Lâm Nhất đã phát giác ra điểm kỳ quái, nhưng vẫn kiên trì theo đuổi. Chỉ là lúc đến đây, hắn lại phải đắn đo cân nhắc rồi.

Bước đến trước một viên thạch bích, Lâm Nhất vươn tay phải ra, áp lên phiến đá. Một luồng khí tức nào đó chậm rãi men theo kinh mạch lan truyền đến khắp các ngõ ngách trong cơ thể, chậm rãi điều tức khí cơ, giúp người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.

Lâm Nhất nhẹ nhàng giơ tay lên, rồi lại chần chờ, do dự. Bỗng nhiên, bàn tay hắn cuộn chặt thành nắm đấm rồi mãnh liệt đánh ra. Chỉ nghe thấy một tiếng “phanh” trầm đục vang lên. Trên phiến thạch bích kia hiện lên một tầng quang mang nhàn nhạt. Sau đó, lập tức có một lực đạo phản chấn tản ra, cắn trả hắn. Giống như trận cuồng phong quét qua, khiến áo bào của Lâm Nhất bay phành phạch. Chỉ là, hắn vẫn sừng sững đứng đó, ổn trọng như bàn đá, bàn tay vẫn vung đấm, không hề nhúc nhích. Chỉ có đuôi lông mày là hơi nhướng lên, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.

Hào quang tiêu tán, cái âm thanh trầm đục kia cũng nhỏ dần rồi biến mất, thạch bích quay lại trạng thái bình thường.

Lâm Nhất phất ống tay áo, không cho là đúng mà lắc dầu. Nếu như trên thạch bích có ẩn giấu cấm chế thì hắn không tin, thiết quyền của mình có thể ngăn chặn được. Ngay lúc đó, hắn cũng phủi tay quay người bước ra ngoài, hết nhìn đông đến nhìn tây, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Tiến về phía trước được chừng hai mươi trượng thì Lâm Nhất lại dừng chân. Trong tròng mắt, Huyễn Đồng tử thoáng hiện. Phía trước cách hắn một quãng chừng hai trượng, có một đạo cấm chế không hoàn mỹ ngăn chặn bốn phía. Sau khi phân biệt phương hướng, hết quẹo trái đến rễ phải, rốt cuộc hắn cũng dễ dàng men theo khe hở của cấm chế để tiến lên. Chỉ là lúc đi được tầm mười trượng thì hắn lại dừng chân. Có người còn hốt hoảng quát hỏi...

- Người đến là người phương nào...

Ở giữa mấy tảng đá lớn là một lão giả tứ chi cường tráng, ngồi bệt trên nền đất, lưng tựa vào thạch bích. Mà quần áo trên thân vị kia thấm đẫm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trong tay còn nắm chặt một thanh trường kiếm dài chừng năm thước. Sau khi phát hiện có người đến thì lão ta khủng hoảng vô cùng, nhưng nét mặt lại đằng đằng sát khí, vô cùng dữ tợn. Mà cách lão ta chừng năm trượng, ở trong một vũng máu đen là một tu sĩ bị cắt thành hai đoạn, bụng dính đầy đất cát, tình trạng cực kỳ thê thảm.

Lâm Nhất cũng không thèm đáp lời, chỉ mang theo vẻ mặt kinh ngạc dò xét chung quanh. Trận chém giết kia mới kết thúc không lâu, hơn nữa cách nhau một khoảng gần như vậy mà hắn lại không hề phát giác ra động tĩnh ở nơi này. Lúc ấy, hắn chợt lùi lại phía sau mấy bước, rồi lại tiến lên mấy bước, cả người thoáng giật nảy, như đã ngộ ra được điều gì.

Ba năm tảng đá lớn sẽ mơ hồ hợp thành một trận, là một giới. Nếu như không đặt chân vào thực địa thi dù cho có gần trong gang tấc thì cũng là xa ngút ngàn dặm. Mà nếu thật là như vậy, thì không biết chừng, ở trong tầng năm đại điện này còn có rất nhiều người khác đang đi lại.

- Hóa ra là ngươi! Muốn giết cứ giết, chỉ trách ta không được may...

Lão giả kia nhận ra Lâm Nhất, ủ rũ nói một câu. Nhưng mà tay thì vẫn siết chặt trường kiếm.

Lâm Nhất quay người lại, ánh mắt rơi trên thân lão giả kia. Đối phương bị thương rất nặng, có thể thấy được trận chém giết kia là thê thảm đến mức nào. Hắn chẳng có chút cảm xúc nào, nhẹ bẫng hỏi một câu:

- Vì sao ta phải giết ngươi?

Lão giả hừ lạnh một tiếng, nản lòng thoái chí nói:

- Ngươi có đại thù sống chết với Chân Vũ môn chúng ta, làm sao sẽ bỏ qua cái cơ hội tốt bỏ đá xuống giếng này? Mà ta đã rơi vào hoàn cảnh như thế này, chẳng biết phải làm sao...

Lâm Nhất thản nhiên cười cười, từ chối cho ý kiến nói:

- Ta không mang thù oán, làm sao có cừu gia? Thế gian này, chỉ có người muốn giết ta và người ta muốn giết!

Không có cừu oán thì vì sao phải giết người? Lão giả kia nghi hoặc khó hiểu. Nhưng Lâm Nhất đột nhiên xoay chuyển lời nói, hắn hỏi:

- Nếu ta không nhìn lầm thì người chết kia là đệ tử của Đạo Tề môn. Mà hai nhà các ngươi giao tình tốt như vậy, sao lại dùng binh đao để nói chuyện?

Lão giả kia thả lỏng khẩu khí, nói:

- Hừ! Đệ tử Đạo Tề môn đại đa số đều là những kẻ giảo hoạt, mỗi lần gặp hung hiểm đều lợi dụng người khác...

Đột nhiên lão ta giật mình, nhìn Lâm Nhất một cái rồi nói tiếp:

- Lúc trước, khi đạo hữu ở Xích Sơn, là ta ăn nói hồ đồ, không chịu suy nghĩ...

Lâm Nhất cũng chẳng thèm ngó ngàng tới, chỉ gật đầu một cái. Lão giả nhìn thi thể trên mặt đất, oán hận gắt một câu:

- Trước đây, ta vì bị Cổ Tác xúi giục mà suýt chút nữa đã phải bỏ mạng. Mà đến tận đây rồi, hắn ta lại dám nhân lúc ta trọng thương mà mở miệng nhục mạ ta, ta sao có thể tha cho hắn...

Thân mang trọng thương lại còn có thể giết chết đối phương, tính tình người này quả thật là quá nóng nảy. Nhưng mà, đệ tử ba nhà tiên môn bọn hắn nổi lên sự nghi ngờ lẫn nhau, thật khiến cho người ta có chút ngoài ý muốn.

Chỉ một lời nói ly gián mê hoặc thôi mà thật sự có tác dụng đến vậy sao? Nhìn máu tươi la liệt trên mặt đất, Lâm Nhất khẽ bĩu môi. Giết người, chưa hẳn phải dùng đao. Hắn cũng không muốn tiếp tục trì hoãn nữa, liền vung tay bắn ra một đám lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.