Vô Tiên

Chương 1541: Chương 1541: Một hạt cát hỗn độn (2)




Thi thể của đệ tử Bách An môn nằm trên mặt đất kia bị thiêu rụi thành tro tàn. Lâm Nhất vẫn duỗi ngón tay, điều khiển ngọn lửa hoạt động. Một lát sau, hắn mới thu hồi anh hỏa, khóe miệng hơi nhếch lên. “Minh Hỏa ấn quyết liệu có thể thật sự điều khiển mọi loại lửa trong thiên hạ hay không thì trước mắt vẫn chưa thể nào biết được. Chỉ là, nó không bị cấm chế ảnh hưởng, quả thật làm người ta cảm thấy bất ngờ.

Lâm Nhất chuyển hướng, bước đến chỗ thang đá cách mặt đất chừng ba trượng rồi tung người nhảy lên. Hắn đặt chân xuống bậc thêm đá treo trên không trung, nhưng dưới chân lại rất ổn định. Hắn thử dùng sức bước lên cũng không phát sinh chuyện gì cả. Đến lúc này, hắn mới chậm rãi leo lên trên.

Chỉ một lát sau, Lâm Nhất đã leo xong thang đá rộng ba thước, cao chừng trăm trượng, đặt chân đến tầng hai Minh Nguyên điện. Đập vào mắt hắn là mấy viên huỳnh thạch khảm vào trong thạch bích. Mà quang cảnh chung quanh thì vẫn ảm đạm như vậy.

Lâm Nhất chần chờ một lúc, rồi cũng rời khỏi thang đá sau lưng, bước đến một góc trên tầng hai đại điện, dừng chân quan sát. Kích thước nơi này cũng tương tự với tầng một đại điện. Chỉ là được ngăn cách ra bằng những tấm thạch bích trầm trọng, lộ ra một vẻ chật chội quái dị. Hắn cẩn thận di chuyển vài bước, tiến đến khoảng không gian ở giữa hai khối thạch bích.

Trước mắt hắn là khoảng không gian cao chừng trăm trượng, rộng chừng hai trượng, tựa như một khe núi hẹp dài vậy, khó nhìn thấy điểm cuối. Mà ở trên vách núi đá hai bên lại có một gian, hai gian thạch thất...

Lâm Nhất lùi lại hai bước, rồi tiến vào bên trong. Một lát sau, hắn quay trở về vị trí cũ, cảm thấy khó hiểu không thôi. Khoảng không gian này chỉ rộng tầm hai mươi trượng, nhưng lại xuất hiện ba giao lộ, đều là những khe núi độc nhất vô nhị.

Chuyện này cũng chẳng có gì quá khó hiểu. Nếu như muốn tìm đường leo lên tần tiếp theo thì nhất định phải chọn ra một con đường trong ba con đường trên. Nhưng nếu như chọn nhầm đường thì sẽ sao?

Sau khi suy xét một hồi, Lâm Nhất chợt giơ tay lục lọi phần ngực áo của mình. Nhưng rồi hắn lại giật mình phát hiện, vốn dĩ hắn không cần làm vậy, lại không khỏi quệt quệt khóe môi.

Cải trang làm người khác đã quá lâu rồi, nên cũng khiến hắn quên mất mình có bộ dạng gì.

Huyễn Đồng tử trong mắt hắn lóe lên, Lâm Nhất một đường chạy xuyên qua không gian giữa hai khối thạch bích.

Sau thời gian một nén gian, rốt cuộc Lâm Nhất cũng xông ra khỏi hai khối thạch bích. Sau khi nhìn rõ quang cảnh trước mắt, Lâm Nhất mới biết là mình vừa quay trở về điểm xuất phát, thì không khỏi cười khổ lắc đầu. Nếu như tính toán một chút, thì hiện tại là năm mươi năm mươi đấy.

Cũng không chần chờ nữa, Lâm Nhất lập tức quay người tiến vào khe núi thứ ba. Cứ cách vài trượng, thì hai bên vách núi sẽ lại hiện ra một gian thạch thất. Bên trong đều trống rỗng, không có bất cứ thứ gì. Tiến lên phía trước chừng bốn mươi, năm mươi trượng, Lâm Nhất men theo lối rẽ của thạch bích rẽ vào một lối khác. Thế nhưng, hắn lại dở khóc dở cười gặp phải tình huống y hệt trước đó, trước mắt hắn lại là một ngã ba.

Không muốn tiếp tục giẫm lên vết xa đổ, Lâm Nhất dứt khoát dừng chân suy ngẫm. Dưới thị giác của Huyễn đồng tử, hắn không hề phát hiện ra cấm chế. Có thạch bích che chắn, thần thức khó mà đi xa được. Nên đi theo lối nào, thật sự quyết định cũng khó như lúc chọn cầm hay bỏ vậy. Hơn nữa, khí cơ nơi này lại rất hỗn loạn, rõ ràng là cách đây không xa có người...

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, sải chân tiến về phía trước. Nhưng mà, đi được tầm hai mươi trượng, hắn lại đột nhiên dừng bước trước một gian thạch thất, ngưng thần không lên tiếng.

Ở trong gian thạch thất kia có một người đang khoanh chân ngồi đó. Người kia chậm rãi mở to mắt. Bất ngờ có người xuất hiện, đã dọa cho kẻ kia nhảy dựng lên, đối phương lập tức cả kinh nói:

- Lâm đạo hữu, là ngươi...

Gian thạch thất ở chỗ này rất giống với nhưng sơn động đơn sơ, chỉ rộng chừng hai ba trượng. Ngồi ở đó là một người đàn ông trung niên. Trên thân có vết thương, nét mặt không giấu được sự mệt mỏi. Lúc hắn ta mở miệng nói chuyện, hai đầu lông mày khẽ nhíu chặt lại.

Lâm Nhất chỉ yên lặng gật đầu, cũng không mở miệng nói chuyện. Thấy đối phương cố gắng đứng dậy, hắn chợt phất phất tay. Sắc mặt của người đàn ông trung niên kia hơi giãn ra, sau đó cahwps tay nói:

- Ta chính là Thân Sơn Tử Lục Thần môn, bái kiến Lâm đạo hữu...

Đối phương nhận ra mình, điều này khiến cho Lâm Nhất có chút kinh ngạc. Người đàn ông gọi là Thân Sơn Tử này, xuất hiện trong đám người Lục Thần môn, tuy lời nói âm trầm, nhưng lại không phải là loại người xảo trá.

Lâm Nhất lúc thì bước tới bước lui, lúc thì ngồi bệt xuống trong tĩnh thất. Sắc mặt của Thân Sơn Tử tái nhợt, nhưng hắn lại làm như khong thấy, tùy ý hỏi thăm:

- Sao đạo hữu lại có bộ dạng như vậy? Ngươi không ngại kể lại tình hình trước đó một chút chứ...

Thấy hắn nói chuyện rất thản nhiên lại bình tĩnh, đối phương khẽ thở phào một hơi, có chút cảm khái nói:

- Sát uy của Đạo hữu rất nặng, làm cho người ta khiếp sợ...

Đuôi lông mày của hắn hơi nhướng lên. Lâm Nhất cười nhạt một tiếng. Thân Sơn Tử kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến, đang đứng cách mình chừng một trượng. Hắn ta chợt cười khổ, nói:

- Khó có thể tưởng tượng được, Lâm đạo hữu lại là một người hiền hòa! Thật bất ngờ! Vả lại, ta còn nghe nói...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.