Một chùm lão tùng và mấy cây dây leo, một gian động phủ không lớn, cùng với hai khối đá xanh trước cửa, đó là tất cả những phong cảnh Lôi Thiên đối mặt mỗi ngày. Trừ chúng ra, thỉnh thoảng còn sẽ thổi tới một trận gió, mấy phiến mây.
Lôi Thiên dạo bước ra động phủ, ngửa đầu nhắm mắt. Sau nửa ngày tĩnh tu thổ nạp, người vẫn cứ tinh thần không nổi. Hắn đưa tay vuốt cằm, ánh mắt mở nhẹ, tiếp đó đi tới ngồi xuống tảng đá trước cửa, lại hơi run vạt áo, tiếp đó một mình lặng lẽ phát ngốc. Hành động không còn tùy ý thoải mái như trước, trong thần sắc cũng không giấu được một tia đành chịu.
Thẳng đến hôm nay, không thấy Lâm Nhất hiện thân, cũng không người tiến đến tiễn khách, đành phải cứ vậy tiếp tục tạm trú tha hương.
Tạm trú? Hay là khuyên cấm.
Nháy mắt bốn mươi năm vội vã mà qua, chẳng làm được gì, khiến người biết phải làm sao!
Thôi! Mỗi ngày tĩnh tu một lát, nhàn thì tọa sơn ngắm cảnh, thật cũng không sai!
Năm tháng sa đà, mây trôi gió thổi, còn có Còn có tên béo khiến người chán ghét kia nữa!
Khi trước cửa cách động phủ trăm trượng hiện ra một thân ảnh mập mạp, Lôi Thiên chán ghét nghiêng đầu đi. Nhưng chẳng qua nháy mắt, hắn lại quay đầu lại, trên mặt đè ra mấy phần ý cười, thân thiết chào hỏi nói:
-Tên béo! Tu luyện khổ cực hay sao mà giảm cân thế? Tới chợp mắt một lát
Trong tay Xuất Vân Tử xách theo hai bình rượu, cách thật xa đã cười lớn nói:
-Ha ha! Ta cũng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thoát đi nhiều, ánh mắt Lôi thiếu thật tốt
Hắn bước nhanh như bay, không quên vặn vẹo thân mình như muốn khoe khoang. Chỉ có điều, so với lúc trước khi mới tới, hiện nay hắn càng hiện vẻ béo mập. Nhất là khuôn mặt hung tợn và cánh tay càng lúc càng thêm phần thô tráng, khiến khí thế nhiều thêm ba phần bưu hãn.
Lôi Thiên tự khen nói:
-Lôi mỗ không nói giả Ha ha!
Tự giác lời này trái với lương tâm, hắn ha ha khẽ cười, quay sang tiếp tục nịnh nọt nói:
-Thân mình vĩ ngạn như thế, ghen tị chết mất
Hắn ra vẻ đánh giá, hai mắt lại coi chừng bình rượu trong tay đối phương.
Xuất Vân Tử mặt mày hớn hở tiến lại gần, đặt mông ngồi một bên tảng đá, đưa tay ném ra bình rượu, đắc ý cười nói:
-Ha ha! Chẳng qua là tu vị hơi có tiến thêm thôi
Lôi Thiên tiếp lấy bình rượu, gấp gáp đẩy nắp ra, ngửa đầu hung hăng chuốc. Một ngụm chua cay xuống bụng, rượu đảo quanh dạ dày mấy vòng, buồn bực trong lòng dần tiêu, hắn nhịn không được âm thầm cảm khái. Rượu là vật quên sâu, câu này mới là thật a!
Tuy nói Xuất Vân Tử bỉ ổi bất kham, khiến người chán ghét, lại cũng không phải không gì cả. Chí ít mỗi tháng hắn đều ẽ tiến đến cùng mình nói cười mấy câu, còn biết dâng lên, hai ba đàn mỹ tửu lược biểu kính ý. Như thế, trong ngày bình đạm cũng nhiều một chút tục thú!
-Vĩ ngạn Tu vị, hai cái có gì liên quan?
Vài ngụm rượu xuống bụng, Lôi Thiên tới hứng trí. Trước mắt tu vị Xuất Vân Tử chẳng qua là Hợp Thể trung kỳ viên mãn, không thấy có gì cải quan. Nếu béo ú mập mạp cũng là một loại cảnh giới, vậy người với gia súc khác gì nhau?
Xuất Vân Tử hai tay ôm lấy bình rượu, cười nói:
-Ha ha! Ta đã tu công pháo huynh đệ ta truyền lại tới hai tầng viên mãn, có thể nói tôi cân rèn cốt, diệu dụng vô cùng! Hiện nay nhục thân có thể kiên cố sánh với pháp bảo, há chỉ vĩ ngạn
Lôi Thiên chịu không được Xuất Vân Tử thổi phồng, đạm mạc nói:
-Không phải là một pháp môn yêu tu luyện thể thôi ư, trong tiên phường tiện tay quơ là được, đừng cứ phải lấy đầu hàm huynh đệ ngươi ra để chứng tỏ bất phàm
Hắn lại ha ha cười vui, hiểu ý nói:
-Rõ ràng! Lâm Nhất nay không như xưa, ai không muốn mượn danh trèo cao
Xuất Vân Tử một hơi uống cạn rượu, ánh mắt hơi liếc, tiện tay thả xuống bình rượu, nghiêm mặt nói:
-Công pháp ta tu luyện tới từ truyền thừa viễn cổ, khoáng cổ hiếm thấy. Mà ta đúng thật là anh ruột của hắn, đều đã nói cho ngươi bao nhiêu lần, sao lại cứ không tin
Bốn chữ truyền thừa viễn cổ rơi vào trong tai, Lôi Thiên nheo mắt. Hắn ra vẻ vô ý cười nói:
-Chỉ luận niên kỷ, ta cũng làm được huynh trưởng của Lâm Nhất! Còn không biết công pháp kia của ngươi có chỗ nào thần kỳ, không ngại giảng ta nghe một chút
Chuyến đi Tử Vi tiên cảnh năm đó, chỉ có Lâm Nhất được đến nhiều lợi ích nhất. Hắn thật có cái gì công pháp viễn cổ truyền cho đệ tử trong môn cũng là lẽ thường.
Xuất Vân Tử nghiêm mặt lắc lắc đầu, nói:
-Đã là công pháp viễn cổ, há dễ dàng đưa ra gặp người, không nhắc tới cũng được
Hắn đột nhiên trầm tư, mang theo ngữ điệu lãnh giáo hỏi:
-Mùi vị rượu này của ta thế nào
Lôi Thiên rướn người lên, thần sắc mong đợi. Nhưng đối phương lời nói đột ngột, khiến hắn có chút ngoài ý, thuận miệng đáp nói
-Cũng được
Xuất Vân Tử lại hỏi:
-Mỗi tháng Lôi thiếu ngươi uống mấy vò?
Lôi Thiên khó hiểu, đáp nói:
-Có ngươi vài ba ngày mời một lần, mỗi tháng không ít hơn mười vò rượu
-Ba ——
Xuất Vân Tử hai tay vừa vỗ, thân hình phì nhiêu rung rung, thần khí hoạt hiện nói:
-Tạm thời tính ngươi mỗi tháng mười vò, một năm liền là một trăm hai mươi vò, mười năm một ngàn hai trăm vò, bốn mươi năm thì
Hắn lời nói chợt ngừng, trên mặt tức thì chồng ra ý cười giảo hoạt, lại nói: