Chắc bởi nhắc đến vi sư, Tiên Nô khẽ mỉm cười. Đối với lời Trần Tử nàng không cho là đúng, lại cũng cảm giác được thơm lây. Sư phụ không phải quái nhân, mà là một kỳ nhân, một nam nhân có đảm đương! Hắn nắm giữ đạo nghĩa, kiêm hoài thiên hạ, lại không mất tình thú. Hắn chính là hắn, thấy được, sờ được
Trần Tử tiếp tục khoe khoang nói:
-Lúc đó hắn chẳng qua một tên đệ tử tiểu tiên môn, từng bị ta bức cho rất là nhếch nhác Hắc hắc
Hồi tưởng lại chuyện cũ năm đó, nàng không khỏi đắc ý, ánh mắt rơi hướng thân ảnh lù lù bất động nơi xa, nhịn không được kiều hừ một tiếng, khó chịu nói tiếp:
-Đã là Tiên Quân tiền bối, còn chưa biết đủ, khiến người biết phải làm sao! Chẳng lẽ lại muốn tu tới cảnh giới Động Thiên, trở thành tiên đạo Chí Tôn
Tiên Nô đang định lên tiếng, thần sắc lại khẽ động. Nàng có lưu thần thức ở ngoài kết giới. Hành Thiên tiên vực có gió thổi cỏ động gì đều nghe được thấy được
-Hả? Nô nhi, xảy ra chuyện gì
-Có Bách Lý tiên sinh gọi đến, thất bồi
-Hì hì! Cùng đi
Hai nữ nhi nhân oanh oanh yến yến, người trên khe núi lại hồn nhiên bất giác. Hoặc nói cách khác, sau khi hắn lấy thân Ma Tôn lần nữa nhập định liền đã ném bỏ hết thảy phiền nhiễu ra sau lưng, chỉ tập trung đề thăng cảnh giới, toàn lực tu luyện Thiên Ma cửu ấn.
Chớp mắt bốn thập niên qua đi, tu vị Ma Tôn Lâm Nhất tiến thêm một bước, cuối cùng bước vào Tiên Quân hậu kỳ tiểu thành. Tiến cảnh như thế, đáng để kinh thế hãi tục. Song hết thảy đều phải quy công ở Thái Sơ chi khí nồng nặc, cùng với sự bất phàm và chấp niệm điên cuồng của tự thân Ma Tôn.
Lai lịch Ma Tôn thật ra có chút khó lường.
Năm đó, Lâm Nhất ngoài ý xông vào trong huyễn cảnh viễn cổ ma trủng, hi lý hồ đồ có được một thân tu vị ma tu, sau đó tiếp tục dày vò bảy mươi năm trong Ma Kiếp cốc, không chỉ luyện ra một thân đồng cân thiết cốt không sợ lôi hỏa, còn giành được ba ấn trong Thiên Ma cửu ấn là Nhật, Nguyệt, Nhân. Nếu cứ vậy truy tố lên, hắn và Long Tôn xưng được là truyền thừa chính thống của ma, yêu viễn cổ, tiến cảnh tu luyện tự nhiên không giống thường nhân.
Chẳng qua, mặc cho Ma Tôn nghịch thiên thế nào, muốn trong hơn ngàn năm ngắn ngủn đạt tới đỉnh phong tiên đạo, nào có dễ vậy! Bên cạnh rất nhiều cơ duyên, không thiếu được hai chữ khổ tu!
Lúc hai nữ nhân một trước một sau rời khỏi khe núi, đi ra kết giới, Ma Tôn Lâm Nhất vẫn ngồi im như cũ. Trong mắt người ngoài, nó lặng lẽ như một bức tượng, nhưng trong thức hải lại chưa bao giờ có một khắc yên tĩnh. Hắn một lần tiếp một lần nghiền ngẫm, một lần tiếp một lần tham ngộ, sau đó thôi diễn, luyện hóa pháp quyết thủ ấn.
Cứ thế, sau mấy chục năm khổ công, lại thêm thể ngộ trước kia, Thiên Ma cửu ấn chi Bạch Hổ ấn dần dần có sồ hình rồi ngày càng hoàn thiện! Nhưng uy lực chân chính của nó thế nào, Lâm Nhất không biết, cũng không rảnh đi thử nghiệm. Song hắn tin tưởng, sáu ấn hợp nhất, trong cùng đẳng cấp sẽ toàn không đối thủ!
Nhớ lúc xưa, lấy tu vị tiên nhân thi triển năm ấn hợp nhất, đã có thể cùng La Thanh Tử miễn cưỡng chu toàn. Hiện nay, bảy nhà tiên vực giới ngoại và đám người La Thanh Tử đã không đáng nhắc tới. Nhưng chí hướng Lâm Nhất không dừng ở đó, mà ở những cường địch còn chưa biết kia! Ví như, Thánh nữ
Ngoài ra, tên Côn Tà, một trong tam thánh từng có cuồng ngôn, lấy bảy ấn hợp nhất đủ để càn quét tinh vực! Cho nên, trước mắt còn không thể có một tia một hào buông thả! Chỉ là tùy theo cảnh giới Thiên Ma ấn càng cao, uy lực càng cường, thủ quyết cũng sẽ càng nhiều!
Huyền Vũ ấn, có năm trăm mười hai đạo thủ quyết. Đến Bạch Hổ ấn, liền có một ngàn một trăm hai tám đạo thủ quyết. Còn thủ quyết Thanh Long ấn thì lên tới tận hai nghìn hai trăm năm sáu đạo. Nếu tu vị và thần thức không đủ cường đại, căn bản khó mà gánh chịu được lượng thôi diễn lớn đến vậy.
Tiên Nô không nguyện kinh nhiễu sư phụ tĩnh tu, yên ắng ly khai kết giới. Lúc nàng đi tới ngoài cửa động phủ, một nam tử áo xanh đang cúi đầu dạo bước chờ sẵn. Nàng còn chưa lên tiếng, Trần Tử theo sau mà tới đã giành trước nhảy ra, cười hì hì hỏi:
-Bách Lý Xuyên, vân bào ngươi đáp ứng ta lúc nào mới có thể thực hiện?
Bách Lý Xuyên dừng bước ngẩng đầu, trong thần sắc âu lo chớp qua một tia không vui, sư đồ Lâm huynh đệ đều tôn xưng ta một tiếng “Bách Lý tiên sinh”, tên Hoa Trần Tử này lại toàn không lễ số. Nhưng hắn ý niệm vừa chuyển, lập tức đành chịu lắc lắc đầu. Trần Tử này đã không phải Trần Tử kia. Xuất Vân Tử đều cùng theo giả bộ hồ đồ, ta cần gì phải cùng nàng so đo!
Bách Lý Xuyên không kịp nghĩ nhiều, hướng Trần Tử nhấc tay qua quít nói:
-Quyết không nuốt lời
Lời còn chưa dứt, hắn vội vàng quay sang Tiên Nô nói:
-Đã xảy ra chuyện
Tiên Nô nhíu mày, thần sắc hỏi dò.
Bách Lý Xuyên ho nhẹ một tiếng, nói tiếp:
-Các nơi truyền tống trận, cùng với trên các hộ tinh, từ tinh lớn nhỏ đều có tai mắt đệ tử Cửu Châu ta. Hôm nay có người đến báo, nghi tựa có đông đúc cao thủ giới ngoại hiện thân, đang bức thẳng đến Hành Thiên, chỉ sợ là
Hắn đưa tay vuốt râu, bộ dạng muốn nói lại thôi, lo âu và bất an hiện hết ra ngoài.
Tiên Nô nhẹ giọng nói:
-Tiên sinh có lời, cứ nói không sao!
Bách Lý Xuyên liền vội vàng gật đầu, nói tiếp:
-Đệ tử La gia bị giết tuy đã là chuyện mấy chục năm trước, nhưng khó miễn sẽ không để lộ phong thanh, lần này chỉ sợ La Thanh Tử muốn tới cửa hỏi tội! Còn mong môn chủ sớm kịp ứng đối
Tiên Nô hơi ngớ, trầm tư không nói.
Bách Lý Xuyên vội la lên:
-Chuyện không nên trễ, mau sớm tìm Ngô Dung tiền bối báo cáo tường tình
Tiên Nô mắt đẹp chợt lóe, nói:
-Ngô tiên sinh đối với hết thảy Hành Thiên đều rõ như lòng bàn tay, cần gì báo cáo
Trần Tử ở bên đột nhiên kinh nghi nói:
-Ngô tiên sinh đã rời khỏi sơn cốc, xem ra thật có biến