Ánh sáng chợt lóe, long trời lở đất!
Lâm Nhất còn đang ứng tiếp không xuể, cảnh tượng bốn phía đã hơi biến. Có điều phòng bị, tự thân không ngại. Hắn khó khăn đứng vững thân hình, giương mắt chung quanh, lại là hơi ngớ.
Một đoàn Tinh Vân ảm đạm dần đi xa, phảng phất một đạo lưng ảnh xán lạn, vội vã mà lại lặng lẽ
Mình không ngờ lại bị ném ra Tử Vi tiên cảnh?
Tử Vi tháp chi uy, không dung tiết ngoạn. Lực lượng cắn trả của nó càng là không thể khinh thường. Nếu không kịp thời buông tay, chỉ sợ hậu quả khó mà tưởng tượng. Nếu bởi thế hủy đi Tử Vi tiên cảnh, không phải Lâm mỗ sở nguyện!
Chẳng qua, lúc này đã đến nơi đâu?
Đó là sóng lửa, đó là biển lửa. Vô cùng vô tận hỏa diễm đang thiêu đốt, bạo phát ra ánh sáng chói mắt. Nó vắt ngang vòm trời, bao la vạn vạn dặm, vô cùng tráng quan!
Đó phảng phất như một lò nham tương đổ nghiêng giữa trời, sôi trào, gầm gào, chỉ để luyện hóa tinh thần vạn vật
-Hô ——
Giống như có hỏa diễm đang nhè nhẹ nhảy động, sát na theo đó, một đạo hỏa luyện vàng óng đột nhiên lướt qua tinh không, tức thì kéo ra liệt diễm phong bạo vạn dặm, mấy chục vạn dặm, đánh thẳng đến Lâm Nhất. Uy thế hạo đãng không thể ngăn trở, khí cơ hừng hực như sóng trào càng khiến người ngạt thở, sợ hãi
Lâm Nhất tâm đầu trầm xuống, quay đầu liền đi. Một bước đạp xa ngàn vạn dặm, uy thế cường đại và sóng nhiệt cuồn cuộn kia vẫn cứ đốt đốt bức nhân! Hắn tế ra long giáp, Huyền Thiên thuẫn hộ chặt đầu đuôi, âm thầm mang theo mấy phần cẩn thận, lúc này mới khó mà tin tưởng xoay người lại.
Không gian trăm vạn dặm sau lưng đã bị đốt thành một mảnh trắng bệch, chỉ còn lại vô số bụi mù tung bay. Hỏa diễm dần dần tiêu tán, phong bạo vẫn đang gào thét không ngừng, hóa thành từng đạo rừng rực chảy xiết bay hướng bốn phương
Thấy thế, Lâm Nhất ngấm ngầm kinh hư không thôi.
Hoả cầu cực lớn kia chính là chước nhật mà sinh linh vạn vật đều mô bái ngưỡng vọng, lại xưng là cửu dương chi cực, mặt trời! Nó lớn không kém ba cái Hành Thiên tiên vực gộp lại, toàn bộ bị liệt diễm che phủ, đủ để cắn nuốt bất kỳ một vị tu sĩ nào dám kề cận. Dựa vào tu vị Tiên Quân có lẽ còn đủ sức tự bảo. Dưới Tiên Quân, chỉ sợ khó mà ứng phó một kiếp vừa rồi
Từ đầu bên này đi tới đầu bên kia. Hết thảy đều nhờ Tử Vi tiên cảnh ban tặng!
Tưởng muốn tìm về đường lối lúc trước, còn phải phí thêm một phen công phu!
Lâm Nhất lấy ra đồ giản, ngưng thần khoảnh khắc, đang định rời đi, bỗng nhớ tới sáu chữ: Thuận ô sinh, cửu thiên thông.
Câu nói này của Lão Long, Ngô Dung từng giải thích. Có câu: Nhật, mặt trời chi tinh, cửu dương chi cực. Khi mặt trời chuyển màu đỏ son, trong có hắc khí tựa chim bay, hình như dị thú viễn cổ thuận ô ba chân, liền sẽ từ trong đó mở ra lối đi cửu thiên. Nhưng nó ngàn vạn năm khó biến, không phải cơ duyên hoặc đại thần thông thì không thể bóc mở
Lâm Nhất thu lại ngọc giản, ngẩng đầu nhìn lên. Hắn ném ra thần thức và huyễn đồng không cần, chỉ bằng thị lực, thần sắc nhịn không được thoáng phần ngưng trọng, hai mắt nhói đau. Vận chuyển huyền công, cảm giác không thoải mái biến mất, lần nữa định thần nhìn lại. Nửa canh giờ đi qua, vẫn không thấy có phát hiện gì. Cái gọi là lối đi cửu thiên còn phải đợi ngày sau tìm kiếm. Chí ít lúc này còn không bản sự mạo hiểm đi tới tìm tòi
Chẳng qua, hoả cầu cực lớn kia vẫn đang hừng hực thiêu đốt, lấp lánh lên ánh sáng vàng rực. Thỉnh thoảng có liệt diễm lướt qua không trung, uy thế to lớn, chớp mắt lại đã hóa thành hư vô. Theo đó là từng trận gió rít cuộn lên, mang theo vô số bụi trần nhỏ bé quét ngang tinh vực!
-Ai nha! Chán chết, lại đi ra một phen, được không?
Nghe tiếng, Tiên Nô từ trong tĩnh tọa mở ra hai mắt.
Trên liễu thụ nơi không xa, Trần Tử một thân áo hồng hòa lẫn với màu xanh bốn phía. Nàng ngồi ngang trên chạc cây, trong tay huy động một nhánh liễu, bộ dạng như một nha đầu tinh nghịch không an phận!
So với Trần Tử, bất luận là tuổi tác, trải nghiệm hay là tu vị, Tiên Nô đều có nhiều không bằng. Nhưng nàng theo gót Lâm Nhất lâu ngày, đồng thời chấp chưởng Cửu Châu môn, trong lời lẽ cử chỉ tự nhiên mà vậy nhiều thêm ba phần trầm ổn nội liễm!
Tiên Nô nhìn Trần Tử trên cây một cái, nhẹ giọng nói:
-Nô nhi cảnh giới bất kham, còn phải cần cù. Tỷ tỷ không ngại tự tiện
Nàng huy động tay áo dài, thần sắc điềm tĩnh như thường.
-Ngươi mới tí tuổi đầu đã có tu vị Hợp Thể, trong bốn mươi năm ngắn ngủi càng là tu tới trung kỳ viên mãn, sao cần phải khiêm tốn
Trần Tử nhẹ nhàng hạ xuống, ỷ thế kẻ cả nói:
-Nghỉ ngơi có độ, mới có thể cảnh giới siêu nhiên
Nàng một câu nghiêm túc còn chưa dứt lời, lập tức đã nhịn không được cười dụ hoặc nói:
-Hì hì! Lúc này vừa khéo Thiên Môn sơn gặp ngày xuân, cảnh sắc tuyệt đẹp
Tiên Nô mím môi, bình tĩnh đáp lời:
-Nô nhi nói không phải giả, so sánh với gia sư quả thực khiến người tự thẹn không bằng
Trần Tử đến gần bên cạnh cạnh, lại hướng nơi xa trăm trượng nhăn lại chóp mũi, không cho là đúng nói:
-So với Lâm Nhất làm gì? Một tên quái nhân, thiên hạ chỉ có một. Nghĩ lúc trẻ, cảnh giới và tu vị hắn xa xa không bằng ta
Thiên Địa kết giới. Trong khe núi mây mù bao phủ. Cách hai nữ nhân chừng trăm trượng còn có một thân ảnh áo xám lẳng lặng nhập định.