Vô Tiên

Chương 1628: Chương 1628: Không thiên vị ai (1)




Đỉnh Đoạn Ngọc phong, bên trong một huyệt động, Lâm Nhất khoanh tay đứng cạnh vách núi nhìn về phía xa. Đứng trên cao ba ngàn trượng, biển xanh thu hết vào mắt, sương mù mong manh bay tới, tình cảnh giống như ngày xưa.

Thiết Thất và Hồ lão đại đứng bên cạnh, hai người không dám hé răng. Đông Phương Sóc thì tò mò quan sát bốn phía, mặt mày tươi cười.

Lâm Nhất xoay người lại, nhìn hai gian động phủ đó im lặng không nói gì. Hơn hai trăm năm trước, Thiên Chấn Tử từng cùng hắn tu luyện lôi pháp ở đây.

Chỉ vì năm đó đụng phải ác nhân đó rồi tới Thiên Chấn môn, lúc này mới có chuyến đi tới tiên cảnh cùng với đủ loại cơ duyên về sau! Tục ngữ có câu, với quân tử thì cầu lợi, với tiểu nhân thì cầu danh, với thiên địa thì cầu cơ duyên. Mà bất kể danh lợi có hay không, cơ duyên lại ở đâu cũng có, nhưng phải xem bản tâm ở đâu.

Thầm thở dài, ánh mắt Lâm Nhất dừng ở trên người Đông Phương Sóc, khẽ nhíu mày nói:

- Giáp Tử Đạo căn cơ không ổn nên khó có thể Kết Đan, hơn nữa thọ nguyên không nhiều lắm. Ngươi đòi lại linh thạch là được rồi, sao lại phải ỷ thế hiếp người!

Đông Phương Sóc ngẩn ra, vội vàng khom người vâng dạ. Vừa rồi tìm Giáp Tử Đạo đó đòi lại linh thạch, còn thừa cơ giáo huấn một phen, thật sự là nở mày nở mặt, nhưng không ngờ tất cả lại khó thoát khỏi pháp nhãn của sư phụ! Nhớ ngày ấy mình và Yến sư bá bị một tiểu bối Trúc Cơ khi dễ, khiến người ta xấu hổ không dám mở miệng! Mà trước khác nay khác, chẳng phải đều là ỷ thế hiếp người sao.

Như ngộ ra gì đó, Đông Phương Sóc thần sắc lúng túng. Hắn vừa định đi lên nhận sai thì Lâm Nhất xua tay, đi tới một ghế đá trong huyệt động rồi ngồi xuống, quay sang Thiết Thất và Hồ lão đại hỏi:

- Chuyến đi tới Ma Sát môn thu hoạch thế nào?

Những lời này chọc đúng chỗ ngứa, Hồ lão đại lập tức trở nên hưng phấn. Hắn không khách khí tìm ghế đá ngồi xuống nói:

- Ma Sát môn không hổ là đại tiên môn! Linh thạch, dược thảo cùngvới các loại gia sản cái gì cần có đều có, toàn bộ đều bị ta càn quét sạch! Ha ha! Con mẹ nó thật là thống khoái.

- Còn dám nói những lời ô ngôn uế ngữ, có tin ta ném ngươi xuống không!

Hồ lão đại còn chưa nói xong, sắc mặt Lâm Nhất trầm xuống. Đối phương rụt cổ lại, vội vàng đứng dậy cười ngượng ngùng. Hắn nhìn Thiết Thất nói:

- Ngươi nói đi!

Thiết Thất biết rõ tính nết của Lâm Nhất, rất ít dám càn rỡ trước mặt hắn. Hắn vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Hồ lão đại, sau đó nghiêm trang nói:

- Chuyến đi tới Ma Sát môn, ta thu được hai, ba trăm vạn, linh thạch còn có rất nhiều pháp khí, linh khí, pháp bảo cùng thảo dược. Đây là một vụ mua bán có lời.

Hắn hơi ngẩn ra, lúc này mới phát hiện khẩu khí của mình cũng không khác Hồ lão đại là bao, vội vàng cười bồi, nói tiếp:

- Xin báo cáo với Lâm sư huynh, Thiên Chấn môn ta đã có bốn trăm đệ tử Kim Đan, gần ngàn đệ tử Trúc Cơ, môn phái bình thường khó có thể sánh bằng, có thể nói là Ngọc Sơn chí tôn chân chính! Ha ha.

Nói tới đây, hắn không khỏi ưỡn ngực, trên bộ mặt hung ác không ngờ là thần thái bay bổng.

Sắc mặt Lâm Nhất hòa hoãn lại, hơi gật đầu. Thiên Chấn môn có hôm nay, cũng xem như giải quyết xong tâm nguyện của Thiên Chấn Tử năm đó! Hắn giơ tay lên lấy ra mấy túi Càn Khôn ném cho Thiết Thất, nói:

- Chỗ ta có hai trăm vạn linh thạch và một số tạp vật...

Thiết Thất và Hồ lão đại trao đổi ánh mắt, đều nhìn ra vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương. Lâm sư huynh, Lâm trưởng lão đúng là giàu có, gia tài của bản thân có thể so với toàn bộ Thiên Chấn môn! Hai người rất giỏi hiểu ý người cười ha ha, vội vàng đồng thanh hô:

- Sơn môn nay đã khác xưa, há có thể để Lâm sư huynh phải tự xuất tiền túi.

- Ái chà! Lâm trưởng lão tích góp gia sản không dễ, xin hãy thu hồi linh thạch...

Lâm Nhất giết người cướp của tích góp được không dưới bảy, tám trăm vạn linh thạch, trong đó non nửa đến từ Ly Anh cùng mấy vị trưởng lão Ma Sát môn. Hắn vốn định chia đều linh thạch cho Thiên Chấn môn và Thanh U cốc, nhưng vì đám người Thiết Thất thu hoạch đậm, cho nên mới nghĩ tới để lại một chút cho mình dùng, lại không ngờ nghe thấy những lời này.

- Câm miệng!

Lâm Nhất nhướng mày khẽ quát, hai người đó lập tức im miệng. Hắn phun ra một ngụm nước miếng, bực bội nói:

- Ta lấy ra linh thạch là để trợ cấp cho sơn môn dùng, không phải là tặng hai người các ngươi!

Thiết Thất vội vàng thu hồi túi Càn Khôn, cùng Hồ lão đại liên tục gật đầu xưng phải. Thấy đức hạnh này, Lâm Nhất trợn mắt, không còn hứng thú nói chuyện. Hắn dứt khoát phất tay áo bay lên, bực mình phân phó:

- Theo ta tới Hư Đỉnh môn!

...

Ở phía nam Ngọc Sơn đảo có một tòa Nam Bình sơn. Nơi này linh khí đầy đủ, là chỗ đàn tràng của Hư Đỉnh môn.

Bắc lộ Nam Bình sơn, trên một đồi núi yên lặng, mấy người đứng trước một ngôi mộ. Trừ Lâm Nhất, Thiết Thất, Hồ lão đại cùng Đông Phương Sóc ra, còn có Viêm Hâm một thân áo trắng cùng một Liễu Hề Hồ váy dài màu xanh.

Viêm Hâm và Liễu Hề Hồ đã biết về những lời đồn có liên quan tới Lâm Nhất, thấy hắn đột nhiên hiện thân, hai người vội vàng ra khỏi sơn môn nghênh đón. Sau khi hàn huyên ngắn gọn, sáu người tới trước mộ của Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc.

Đây là một tòa mộ hợp táng hai người, phía trước dựng một tấm bia đá khắc tục danh của Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc. Lâm Nhất cầm Tử Kim Hồ Lô rải rượu xuống, cúi người hành lễ. Đông Phương Sóc cũng vái theo sư phụ rồi thức thời tránh sang bên. Thiết Thất và Hồ lão đại còn muốn tới bốc đất làm hương để tỏ ý trinh trọng, Liễu Hề Hồ đã lấy ra hương nến có sẵn bay ra trước mộ phần.

Lâm Nhất nhìn nữ tử đó, im lặng không nói gì. Liễu Hề Hồ vẫn đẹp như xưa, cử chỉ đoan trang, có vài phần thần thái của Tử Ngọc năm đó. Nàng ta và sư huynh đã sớm kết thành đạo lữ, cũng đều có tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Mà sư huynh Viêm Hâm này khí độ trầm ổn mà nội liễm, rất có phong phạm của nhất môn chi chủ.

Theo sự thăm viếng của mấy người, Viêm Hâm nhìn Thiết Thất va Hồ lão đại, chỉ do dự, đi tới trước mặt Lâm Nhất thi lễ rất sâu, cung kính nói:

- Đại ân của Lâm đạo hữu, ta không dám quên! Xin ở lại thêm mấy ngày để tại hạ được tận tình địa chủ!

Lâm Nhất lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Thiên Chấn môn sau này sẽ không làm khó Hư Đỉnh môn, hai người các ngươi cứ an tâm, xin trở về đi!

Liễu Hề Hồ vẫn muốn lên tiếng mời, sau khi thấy vậy không khỏi khẽ thở dài. Lúc trước vốn có giao tình sinh tử hoạn nạn cùng nhau, lại tự dưng bỏ đi! Mà một nhân vật danh chấn Cửu Châu như vậy, thà làm bạn với đám Thiết Thất chứ khinh thường không thèm quan hệ với Hư Đỉnh môn, thật sự khiến người ta buồn bã! Nàng ta mím môi, gật đầu rồi yên lặng xoay người rời đi.

Viêm Hâm hơi do dự, vẫn nói:

- Có Lâm đạo hữu ở đây, Thiên Chấn môn và Hư Đỉnh môn sẽ dùng huynh đệ để luận xử, tất sẽ không gây phân tranh nữa. Sau trăm năm mới gặp lại, tại hạ vẫn muốn... Lãnh giáo một chút chuyện về Tiên Vực, mong...

Lâm Nhất không nói gì, khỏe miệng nổi từ chối cho ý kiến từ chối cho ý kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.