Đông Phương Sóc thừa cơ nói:
- Sư phụ, dẫn đệ tử theo với!
Lâm Nhất nghĩ nghĩ, gật đầu đáp:
- Ngươi bế quan mấy ngày đi, đợi thương thế khỏi hơn nửa thì theo ta đi.
Lâm Giang Tiên không buông tha, truy hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lâm Nhất nhìn về phía xa xa, trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Trước lúc đi xa, kiểu gì cũng phải tới Thần Châu môn đi một chuyến.
- Lâm sư đệ lại muốn đi xa à, đi đâu, không phải là Tiên Vực mà Cửu Châu đồn đại đã lâu chứ?
Yến Khởi hỏi một câu. Mấy người khác cũng trở nên phấn chấn, Đông Phương Sóc lại vui sướng nói:
- Sư phụ, nếu tới Tiên Vực, nói gì cũng không được bỏ lại đệ tử đâu đấy.
Lâm Nhất xoay người lại, nói:
- Con đường đó có thông tới Tiên Vực hay không thì vẫn chưa biết được! Ta bị nó làm khốn đốn trăm năm, may mắn lắm mới có thể thoát thân! Mà theo ta thấy, không có Hóa Thần Hóa Thần, hãm mình vào đó chính là cửu tử nhất sinh! Các ngươi...
Không nói hết lời, hắn mỉm cười lắc đầu. Nếu huyệt động cương phong dưới lòng đất có thể dễ dàng vượt qua, đám tán tu Đăng Tiên cốc La Thu Nương việc gì phải chờ tới bây giờ. Mấy người đó đều là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn còn không dám lỗ mãng, càng đừng nói tới mấy người trước mắt. Nếu không, đi thì chỉ có đường chết.
Nghe vậy, Yến Khởi và Đông Phương Sóc tự hiểu lấy mình, lập tức từ bỏ tâm tư. Lâm Giang Tiên lại từ trong lời nói vừa rồi nghe ra điều khác lạ, hỏi:
- Thôi! Ngươi cứ đi là được, nhưng vì sao phải tới Thần Châu môn một chuyến?
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, ý vị thâm trường địa cười nói:
- Có người không để ý tới ta, ta chỉ có thể tìm tới cửa thôi.
Hơn một ngàn đệ tử, còn có vô số linh thạch để dùng, dưới sự tương trợ của đám người Lâm Nhất và Yến Khởi, Thanh U cốc sinh cơ rực rỡ, dần dần có bộ dạng của tiên môn, Lâm Giang Tiên mặc dù không thích việc vụn vặt của sơn môn, nhưng lại đành bất lực, mỗi ngày đều bận trong bận ngoài, nhưng cũng lại cảm thấy vui vui.
Mười ngày sau, Lâm Nhất báo riêng với Yến Khởi rồi dẫn theo Đông Phương Sóc lặng lẽ ly khai Thanh U cốc. Hai người cũng không tự đi đường mà mượn dùng phi chu để ngự không, từ từ bay tới Ngọc Sơn đảo. Trên đường, một đôi thầy trò nói chuyện không ngừng.
Tình hình Có liên quan tới Đại Hạ, cộng với sự kể lại của Yến Khởi, hiện giờ lại từ trong miệng Đông Phương Sóc nói ra, có thêm mấy phần bất đồng.
Sau khi Mộc Thiên Viễn trở thành tu sĩ Kim Đan, từng phái người đi tìm một nơi gọi là Đại Thương, lại mất mấy chục năm mà không thu hoạch được gì. Có lẽ hắn chỉ là vì tung tích của những họ hàng xa của Mộc gia năm đó.
Còn có Thu Thải Doanh kia, nghe nói từng là đệ tử của Huyền Thiên môn, cũng đặc biệt tới Chính Dương tông tìm Đông Phương Sóc. Đó là một nữ tử xinh đẹp mặc váy dài màu xanh nhạt, câu đầu tiên khi gặp mặt chính là hỏi: Sư phụ ngươi có còn trở về không? Người sau lắc đầu nói không biết, nàng ta thở dài một tiếng rồi buồn bã rời đi, còn nói, hồng nhan theo gió, đi rồi sẽ không quay lại.
Khi nghe tới mấy cố sự này, Lâm Nhất lặng lẽ uống một vò rượu, thần sắc cô đơn! Sau này, biết được Yến Khởi từng ở Vô Định hải mấy lần cứu tính mạng của Đông Phương Sóc, một tia khúc mắc cuối cùng của hắn đối với vị tông chủ kia theo đó mà không còn lại gì.
Hiếm có lúc thầy trò bầu bạn, Lâm Nhất lấy ra một túi Càn Khôn giao cho Đông Phương Sóc, bên trong trừ có hơn mười vạn linh thạch ra còn có vài món pháp bảo thượng giai và đan dược. Không chỉ như vậy, hắn lại đem ba phần Thăng Long quyết cùng bảy phần thuật luyện thể của yêu tu hợp hai làm một, cộng với Phong Độn thuật cực kỳ hữ dụng truyền cho đệ tử.
Nếu Sư phụ hào phóng với người khác như vậy, sao lại bạc đãi đệ tử độc môn như hắn! Sau một phen vui sướng, Đông Phương Sóc đắc ý dâng lên hai túi Càn Khôn, bên trong là mấy ngàn vò rượu ngon đến từ Đại Hạ, Lâm Nhất trong lòng vui sướng.
Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, đôi thầy trò này khi đi qua Ngọc Sơn trấn thì ở lại một ngày, khiến cho huynh muội Liễu gia được lợi không ít. Sau đó, Lâm Nhất dẫn theo Đông Phương Sóc tới thẳng Thiên Chấn môn. . .
Thiên Chấn môn hiện giờ rất không tồi, hai thầy tròvừa mới tới gần Ngọc Bắc trấn liền có đệ tử tuần sơn ra đón. Đối phương một nhóm ba người, vừa muốn quát lên vài câu thì bỗng nhiên phát hiện gì đó, không ngờ sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Một đệ tử Kim Đan trong đó đến từ Ma Sát môn, cả đời này khó quên nhất chính là người mang đến họa diệt môn cho hắn!
Lâm Nhất đạp không mà đi, Đông Phương Sóc ngự kiếm theo sau. Cách Đoạn Ngọc phong còn hơn mười dặm liền thấy trước sơn môn đã đứng đầy người, chừng hơn một ngàn người, đông nghìn nghịt một mảng, rất có thanh thế. Đợi hai thầy trò dần dần tới gần, Thiết Thất và Hồ lão đại dẫn đầu chào đón, thần khí như thật hô to:
- Cung nghênh môn chủ hồi sơn.
Ngay lập tức, tiếng hô cung nghênh môn chủ hồi sơn vang vọng cả sơn cốc!
Lâm Nhất từ từ ngừng thế đi, mặt trầm như nước. Thiết Thất và Hồ lão đại đi tới gần khoe:
- Thiên Chấn môn ta cuối cùng cũng có ngày hôm nay, thật là con mẹ nó uy phong quá!
Một người thì cười ha ha nói:
- Hồ tử cung nghênh môn chủ trở về.
- Đánh rắm!
Hai hàng lông mày của Lâm Nhất nhướn lên, khí thế khiếp người, cao giọng quát lên:
- Môn chủ môn chủ còn chưa bái tế đã có người dám ở Thiên Chấn môn tự cao tự đại, muốn chết phải không!
Hắn đột nhiên trở mặt, Thiết Thất và Hồ lão đại sợ tới mức cả người run rẩy. Hai người giống như bị dội một gáo nước lạnh, nhất thời không biết làm sao. Vị này làm sao vậy? Là tức giận sơn môn nội chiến trước đây hay là nhìn ai không vừa mắt. . .
Lâm Nhất đột nhiên bay lên, ra lệnh:
- Vị trí môn chủ ta đã có định đoạt, các ngươi giải tán cho ta.
Nói xong, hắn căn bản chẳng buồn để ý tới hai người Thiết Thất và Hồ lão đại ở phía sau, bay thẳng tới Đoạn Ngọc phong!
Thiết Thất và Hồ lão đại ngơ ngác nhìn nhau, lập tức đều lộ ra vẻ tươi cười, xoay người nói với Đông Phương Sóc:
- Đông Phương đạo hữu, chúng ta đều là người một nhà, ngàn vạn lần đừng khách khí, mời vào động phủ nói chuyện.
Đông Phương Sóc hết nhìn đông lại nhìn tây, ánh mắt dừng trên một bóng người thấp bé bỉ ổi. Thấy đối phương thần sắc hoang mang, hắn không nhịn được cười ha ha, quay đầu chắp tay nói:
- Hai vị trưởng lão cứ tự tiện, ta đi đòi một món nợ cũ đã.