Chỉ vài ba ngày, một kỳ nhân kỳ sự đã được truyền bá ồn ào huyên náo ở Hạ Châu.
Tục truyền, Lâm Nhất trăm năm đến Tiên Vực đã trở lại! Sau khi biết Ma Sát môn chiếm đoạt Thanh U cốc của huynh trưởng hắn, hắn liền nổi giận, một mình một người tới cửa trả thù, lực trảm môn chủ Ly Anh cùng hơn mười vị cao thủ Nguyên Anh, lại san bằng Ma Vân cố. Mà càng khiến người ta khiếp sợ là, hành động diệt môn của hắn không ngờ do Thần Châu môn bày mưu đặt kế, cũng có lệnh bài Thái thượng trưởng lão làm chứng. Lúc ấy ở đó có hơn một ngàn người chứng kiến, không hề có nửa phần giả dối.
Biết được việc này, mấy tiên môn giao hảo với Ma Sát môn vốn định truy cứu một phen, cuối cùng lại không thể không thu cờ cất trống. Chỉ vì Thần Châu môn không hề có động tĩnh, dụng ý cũng không khó đoán! Xem ra Ly Anh thật sự đã đắc tội với vị cao nhân nào đó, cho nên mới gặp họa diệt môn. Mà bất kể tình hình cụ thể như thế nào, đại danh của Lâm Nhất ở các tiên môn, phố phường và gia tộc đều lập tức được thịnh truyền.
Lâm Nhất chẳng buồn để ý tới lời đồn ở ngoại giới, sớm đã về tới Thanh U cốc. Tới Ma Sát môn Ma Vân cố, nhóm của hắn chỉ có ba bốn mươi người, mà lúc quay về lại có chừng một hai ngàn người.
Lần hành động diệt môn này Thiên Chấn môn không chỉ mời chào được trên trăm vị tu sĩ Kim Đan, còn mang về mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ; ngoài ra, Thiết Thất và Hồ lão đại đã vét sạch tất cả gia sản của Ma Vân cố. Mà Nguyễn Thanh Ngọc thì không quan tâm tới phẩm hạnh của đệ tử Ma Sát môn, thu hơn hai mươi vị Kim Đan, trên dưới một trăm vị Trúc Cơ cùng với hơn ngàn môn nhân Luyện Khí; Như vậy, Thanh U cốc bóng người điêu linh lập tức thay đổi bộ dạng.
Lâm Nhất lại trì hoãn mấy ngày, Thiết Thất và Hồ lão đại về trước. Hai người họ dẫn theo mấy trăm đệ tử, có thể nói là vô cùng hăng hái, một đường rầm rộ mà đi.
Thanh U cốc, trên một triền núi, Lâm Nhất, Yến Khởi và Lâm Giang Tiên ngồi vây quanh một bàn đá vuông nói chuyện. Cách ba người không xa, Nguyễn Thanh Ngọc đang phân trần tình hình trong sơn cốc cho Đông Phương Sóc.
- U Minh giản chính là chỗ ở của ta năm đó! Yến sư huynh và Đông Phương thì an thân ở đây, không biết...
Lâm Nhất chỉ về phía cuối triền núi, mang theo thần sắc trưng cầu nhìn hai người trước mắt.
Yến Khởi quan sát xung quanh, vui mừng nói:
- Nơi đây linh khí nồng đậm lại rời xa chốn ồn ào, quả thật là nơi tĩnh! Từ nay về sau xin Lâm huynh chiếu cố nhiều hơn!
Hắn từ Đại Hạ một đường bôn ba đến tận đây, lúc này mới xem như được tan tâm.
Trên đường từ Ma Vân cố trở về, sau khi Yến Khởi thương nghị với Lâm Nhất liền quyết định gia nhập Thanh U cốc. Lâm Giang Tiên không chỉ là tông sư luyện đan nổi danh, hơn nữa tính tình phúc hậu, lại thêm mở lại sơn môn ở đây, thật sự rất có tương lai!
Lâm Giang Tiên xua tay cười nói:
- Người một nhà không cần nói nhiều, ta còn sợ ngươi tới Thiên Chấn môn ấy! May mà huynh đệ nhà ta vẫn nhớ Thanh U cốc, thế mới giúp ta có thêm một vị trưởng lão có đảm lược lại giỏi mưu kế, ha ha!
Đây là bình luận của Lâm Nhất đối với Yến mỗ à? Yến Khởi không khỏi thần sắc lúng túng, nói:
- Vì Thanh U cốc, Yến mỗ xin dốc hết sức.
Vị Yến tông chủ này nếu gia nhập Thiên Chấn môn, căn bản không ứng phó được với hai người Thiết Thất và Hồ lão đại ngang ngược đó. Mà hắn và Đông Phương Sóc tới Thanh U cốc, không những giúp cho Lâm Giang Tiên một tay, bản thân cũng không còn cái lo về sau! Lâm Nhất mỉm cười, giơ tay lên lấy ra hơn mười túi Càn Khôn đặt trên bàn đá.
Thấy thế, Lâm Giang Tiên và Yến Khởi thần sắc khó hiểu. Cảm thấy hiếu kỳ, Đông Phương Sóc và Nguyễn Thanh Ngọc cũng đi tới.
- Trong đây có một số linh thạch, pháp bảo, công pháp cùng linh dược, ta không có thời gian để xem xét kỹ, giao hết cho Lâm huynh đi!
Lâm Nhất rất tùy ý nói:
- Thanh U cốc cần luyện chế một bộ phong sơn đại trận, lại thêm cung cấp cho đệ tử tu luyện, rất tốn linh thạch! Nếuvẫn không đủ thì trên người ta còn có nữa.
Lâm Giang Tiên gãi đầu, có chút xấu hổ nói:
- Vi huynh không giỏi kinh doanh, thu không bằng chi, khiến huynh đệ chê cười!
Hắn vươn tay ra không khách khí cầm lấy túi Càn Khôn, lại nói:
- Huynh đệ ta trước nay tuy hai mà một....
Sau đó, hắn kinh ngạc thất thanh nói:
- Phải tới ba, bốn trăm vạn linh thạch, còn có. . .
Đừng nói là Lâm Giang Tiên chưa bao giờ thấy nhiều linh thạch như vậy, cho dù Yến Khởi từng đứng đầu một tông cũng vậy. Ba, bốn trăm vạn linh thạch, đủ để chống đỡ một tiểu tiên môn vận chuyển mấy trăm năm! Mà Lâm Nhất ở trong Hậu Thổ tiên cảnh giết người đoạt bảo, lại thêm toàn bộ gia sản của Ma Sát môn Ly Anh cùng với hơn mười vị trưởng lão Nguyên Anh, vượt xa con số này!
Đông Phương Sóc cũng không bất ngờ trước thủ đoạn hơn người của sư phụ mình, ở bên cạnh cười ha ha, Thanh U cốc của cải giàu có, ngày tháng sau này sẽ dễ sống hơn nhiều. Nguyễn Thanh Ngọc sau cơn kinh ngạc thì kinh hỉ nói:
- Sư phụ! Đệ tử đang lo không thể an trí cho hơn một ngàn môn nhân, linh thạch của Lâm sư thúc cũng giải cái nguy trước mắt!
Thanh U cốc có thêm đệ tử, Lâm Giang Tiên lại không hề để trong lòng. Hắn tiêu dao nhiều năm quen rồi, việc vụn vặt trong sơn môn đều do Nguyễn Thanh Ngọc lo liệu. Nghe thấy đệ tử nói như vậy, hắn khó hiểu hỏi:
- Thanh U cốc rộng cả ngàn dặm, sao mà không an trí được cho hơn một ngàn đệ tử?
Nguyễn Thanh Ngọc vội vàng phân trần:
- Đệ tử nhập môn ngoài việc cần có động phủ để an thân ra còn cần linh thạch, công pháp để tu luyện....
Lâm Giang Tiên lại nhức đầu, bất đắc dĩ nói:
- Đệ tử chỉ cần hơn mười người là đủ rồi! Nhiều người phiền lắm...
Hắn tâm niệm xoay chuyển, khẩn cầu Lâm Nhất:
- Huynh đệ, Thanh U cốc không rời được ngươi! Vi huynh hay là cứ một lòng một dạ nghiên tu đan đạo đi, ngươi thấy sao?
Lâm Nhất nhìn Yến Khởi, quay lại phân phó:
- Thanh Ngọc giữ linh thạch, Đông Phương quản công pháp, Yến sư huynh chấp chưởng trong ngoài sơn môn, công việc trọng đại thì do Lâm huynh quyết định!
Yến Khởi, Nguyễn Thanh Ngọc và Đông Phương Sóc đều gật đầu đáp ứng, Lâm Giang Tiên vội la lên:
- Vậy huynh đệ ngươi thì sao? Vì sao không thay ta lo liệu cho Thanh U cốc...
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng đi thong thả mấy bước, nói:
- Ta ở đây mây ngày thì phải về Thiên Chấn môn xem thế nào, cũng thuận đường tế bái Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc. . .