- Ta nói nói sư bá, ngài thân là trưởng bối thì không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được! Đại sự kết anh của vãn bối phó thác cho lão nhân gia ngài đó!
Nhìn tên nhạy bén khôi hài mà không kém phần thông minh này của Lâm Nhất, Lâm Giang Tiên tâm sinh yêu mến, lại có dụng ý khác cười nói:
- Nếu ngươi chịu an cư lạc nghiệp ở Thanh U cốc, ta sẽ đối đãi với ngươi như đệ tử thân truyền!
Đông Phương Sóc vội vàng chắp tay, rất khẩn thiết nói:
- Vãn bối đang có ý này, có điều vẫn phải báo cáo với gia sư đã.
Lâm Giang Tiên thoải mái cười nói:
- Lâm huynh đệ không có lý nào lại không chịu! Mặc dù ta không rõ chí hướng của hắn, nhưng biết Thanh U cốc có một nửa là của hắn!
Nói xong, hắn nhìn về phía ngoài trận pháp, không khỏi khẽ lẩm bẩm, biển lớn tinh thần.
Trước sau chỉ trong một lát, kiếm quang màu vàng không ngừng xoay tròn lặng lẽ biến mất, Ly Anh lúc trước bị nhốt đã không thấy bóng dáng, chỉ có Lâm Nhất một mình đứng ngạo nghễ trên không. Thấy vậy, Ma Sát môn dưới đều thần sắc buồn bã. Không cần hoài nghi! Môn chủ đã thi cốt cũng không còn.
- Ly Anh đền tội, đúng người đúng tội!
Lâm Nhất chắp tay sau lưng, thần sắc lạnh lùng, cao giọng nói:
- Sau một nén nhang, Ma Sát môn sẽ không còn tồn tại nữa! Các ngươi là đầu nhập nhà khác, hay là đi tìm hướng khác, phải mau quyết định đi, để tránh lầm lỡ!
Hắn lật tay vẫy một cái, mấy đạo lưu quang bay vào trong tay áo rồi không thấy đâu, người của Thiên Chấn môn và Thanh U cốc nhất nhất hiện thân.
Thiết Thất và Hồ lão đại đột nhiên tâm hữu linh tê, vội vàng bay lên không trung quát:
- Thiên Chấn môn ta tinh anh tập trung, tài nguyên đầy rẫy, người có ý muốn cùng hưởng vinh hoa phú quý của tiên đạo thì mau mau tới bái nhập môn hạ của bản trưởng lão, thời cơ đến mà không tận dùng thì đừng có hối tiếc. Tiểu bối Luyện Khí cút ngay, không có tu vi từ Trúc Cơ trở lên thì đừng có tới.
Không ngờ, Ma Sát môn có mấy ngàn tới cả vạn năm truyền thừa lại từ đây mà kết thúc! Hơn mười vị tu sĩ Nguyên Anh trong lòng bi ai, hơn nữa thần sắc lo sợ không yên. Kém hơn người ta thì có khóc cũng chẳng được gì! Ai nấy đều hướng về phía Mặc Vân mà cúi đầu rồi lập tức ai chạy đường nấy. Sau đó, một số đệ tử Kim Đan, Trúc Cơ cũng ngự kiếm rời đi. Một tiên môn lớn như vậy, người không có chỗ đi rất nhiều, lời mời chào của Thiên Chấn môn lại mê người như vậy.
Thủ đoạn khiến sơn môn lớn mạnh của đám người Thiết Thất mặc dù không ra gì, nhưng cũng không thể chỉ trích. Được làm vua thua làm giặc, trong tiên đạo cũng vậy! Nhìn nhóm người của Thiên Chấn môn quảng chiêu môn đồ, Lâm Nhất lại thờ ơ đối với điều này, Nguyễn Thanh Ngọc thầm động lòng, liền nhỏ giọng thì thầm vài câu với sư phụ Lâm Giang Tiên. Đối phương do dự một lát, cười cười từ chối cho ý kiến. Nàng ta hiểu ý, dẫn theo hai sư đệ đi tới.
- Thời gian một nén nhang đã hết!
Lâm Nhất đứng lặng trong không trung hồi lâu, thản nhiên nhìn về phía phía trước. Bóng người trên Ma Vân cố tán loạn, tình hình hỗn loạn không thôi. Hắn thầm thở dài, lạnh giọng nói:
- Thiết Thất, Hồ tử, cùng ta san bằng Ma Vân cố! Người không nghe theo thì đuổi đi, đừng tạo sát nghiệt!
Để môn hạ có thêm mấy đệ tử, Thiết Thất và Hồ lão đại đang bận bịu nhưng vui sướng. Sau khi nghe thấy phân phó, hai người dạ ran, dẫn đầu gầm rú nói:
- Lâm trưởng lão có lệnh, san bằng Ma Vân cố! Các huynh đệ Mới nhập môn đều con mẹ nó đi trước dẫn đường, đừng quên phải hòa khí phát tài.
Mấy trăm bóng người hùng hổ lao về phía trước.
Lâm Nhất lại bay về sườn núi lúc trước, sau khi hạ xuống, khoanh chân mà ngồi. Hắn không buồn để ý tới tình hình xung quanh, giơ tay lên cầm lấy Tử Kim Hồ Lô, ngừa đầu uống một ngụm. Đợi phả ra mùi rượu, hắn thần sắc thờ ơ, tâm sự không rõ.
Nhóm người của Thiên Chấn môn uy phong như vậy, Đông Phương Sóc liền muốn đi theo góp vui. Lâm Nhất phất nhẹ tay áo, vẫn tự ngồi uống rượu.
Được sư phụ đáp ứng, Đông Phương Sóc liền cùng Yến Khởi bay về phía Ma Vân cố của Ma Sát môn. Mà Nguyễn Thanh Ngọc thì dẫn theo hai sư đệ cùng một đám tu sĩ Trúc Cơ cũng đi theo, chỉ để lại Lâm Giang Tiên cùng Lam Nhược Vân và Lâm Nhất.
- Ngươi lúc trước tuyên bố muốn diệt Ma Sát môn, không ngờ giống như một câu nói đùa mà lại ứng nghiệm vào trăm năm sau.
Lâm Giang Tiên và Lam Nhược Vân sóng vai đi tới gần Lâm Nhất, vẫn cảm khái ngàn vạn. Hắn đang muốn nói tiếp, nhưng lại đổi đề tài, thân thiết hỏi:
- Huynh đệ! Vì sao lại buồn bã như vậy.
Lâm Nhất nghe tiếng quay đầu, cười nhạt. Lâm Giang Tiên đã là tu vi Nguyên Anh trung kỳ viên mãn, thần thái càng hơn trước. Khí độ cử chỉ nho nhã mà thong dong này xứng với Lam Nhược Vân ở bên cạnh. Nữ tử đó có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ đại thành, vẫn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng so với năm đóthì nội liễm trầm ổn hơn rất nhiều.
Lâm Giang Tiên và Lam Nhược Vân ngồi xuống sườn núi. Hắn lấy ra một bình ngọc đưa tới, cười hỏi:
- Có còn nhớ tư vị của Băng Lam Lộ không?
Lâm Nhất khẽ gật đầu, vươn tay ra nhận lấy bình ngọc.
Lam Nhược Vân thản nhiên cười nói:
- Ta từ trong tay phụ thân tập phương pháp luyện chế Băng Nham Lộ, liền trở thành người ủ rượu riêng cho Lâm huynh! Lâm đạo hữu đừng ngại thì thưởng thức một chút.
Lâm Giang Tiên vẻ mặt tự đắc, lại quay sang Lâm Nhất cười khổ nói:
- Nàng ta vì ủ rượu cho một mình ta, ta lại muốn Lam thành phái luyện chế đan dược mấy chục năm, vụ mua bán này cũng có lời!
Lam Nhược Vân hướng tới hắn hờn dỗi, nói:
- Ngươi cam tâm tình nguyện mà, trách ai chứ.
Cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết, hòa thuận khăng khít. Lâm Nhất không muốn nhiều lời, hồ mở bình ngọc ra liền ngửi một chút, không khỏi lại hướng ánh mắt về phía xa xa. Thấy hắn không yên lòng, Lâm Giang Tiên thu hồi nụ cười, hơi trầm ngâm, lại hỏi:
- Huynh đệ, ngươi đúng là trưởng lão của Thần Châu môn à? Đó là Thái thượng trưởng lão đấy, còn trên cả môn chủ.
Lâm Nhất giơ bình ngọc lên uống một ngụm nhỏ, lặng lẽ hồi vị một phen. Sau đó, hắn nhìn Lâm Giang Tiên, khóe miệng nhếch lên, giơ lên:
- Theo ý kiến của huynh trưởng thì tình hình thực tế là thế nào?
Lâm Giang Tiên hơi ngẩn ra, vội hỏi:
- Huynh đệ! Nếu không phải như vậy, lai thành cố ý kéo Thần Châu môn vào tranh đấu diệt môn đó, không sợ người ta hỏi tội à? Đến lúc đó cho dù Thanh U cốc cộng với Thiên Chấn môn cũng khó mà địch được lôi đình chi nộ.
Hai hàng lông mày Lâm Nhất nhíu lại, một ngụm uống cạn rượu ngon trong bình. Sau một thoáng, hắn ánh mắt lấp lánh, ý tứ không rõ ràng nói:
- Họa diệt môn là thảm thiết thế nào! Ta đợi có người sớm ngày tìm đến.