Cửu Châu lệnh cũng thường có, nhưng Cửu Châu lệnh màu vàng lại cực kỳ hiếm thấy!
Lời nói của Lâm Nhất rất dọa người, hắn sao lại thay Thần Châu môn làm việc? Trong lo sợ bất an, người của Ma Sát môn nhìn chằm chằm lệnh bài đó. Ly Anh như phát giác ra gì đó, nhất thời hoài nghi không thôi.
Bên trong trận pháp trên sườn núi, đám người iên quan cũng vẻ mặt ngây ngốc.
Yến Khởi cảm thấy khó hiểu, quanh sang Lâm Giang Tiên ở bên cạnh hỏi:
- Đó là vật gì, có tác dụng gì?
Đối phương do dự một thoáng, kinh ngạc nói:
- Cửu Châu lệnh đều là chất ngọc! Vật Lâm huynh đệ cầm chẳng lẽ thật sự đến từ Thần Châu môn? Nếu thật sự là vậy, Hạ Châu ai dám chọc vào hắn nữa! về phần có tác dụng gì thì phải đợi hắn công bố.
Lâm Nhất ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ, đạp không bay lên, đứng song song với Cửu Châu lệnh. Hắn ngạo nghễ nói:
- Đây là lệnh bài Thái thượng trưởng lão của Thần Châu môn, ở Hạ Châu chỉ có một cái! Ngôn hành của ta chính là ý chí của Thần Châu môn, thiên hạ nếu ai dám trái.
Những lời trước của hắn thì uy thế mười phần, lại khiến người ta không hiểu rõ ý tưởng. Đợi sau khi minh bạch lai lịch của Cửu Châu lệnh, Ma Sát môn trên dưới đều lập tức xôn xao bất an. Chẳng lẽ đúng là môn chủ Ly Anh đắc tội với Thần Châu môn, cho nên mới khiến Ma Vân cố gặp họa theo.
Ly Anh nhìn chằm chằm một lệnh bài một người trong không trung, không khỏi nheo mắt lại. Tu sĩ Tầm thường có lẽ kiến thức thiển cận, mà hắn lại biết sự tồn tại của khối lệnh bài này. Có điều, tiểu tử đó hà đức hà năng mà trở thành Hạ Châu chí tôn, lại để cao nhân Hóa Thần vào đâu? Chẳng lẽ là Thần Châu môn thật sự muốn đối phó với Ma Sát môn, cho nên mới mượn tay người khác.
Không nén được nỗi lòng nhấp nhô, da mặt Ly Anh run run, quát:
- Tiểu tử! Chớ có yêu ngôn hoặc chúng! Ngươi sao mà có được lệnh bài Thái thượng trưởng lão của Thần Châu môn....
Giọng hắn trầm xuống, phân phó môn nhân:
- Cẩn thận đại phủ thần thông của hắn, cùng ta vây công hắn.
Hắn vung tay lên, hơn mười tu sĩ Nguyên Anh đều tế ra pháp bảo.
- Ha ha! Lời này ngươi vốn nên đi hỏi Văn Huyền Tử ấy, hiện tại lại không kịp nữa rồi.
Thu lệnh bài, Lâm Nhất nhướn mày, cười lạnh nói:
- Giết ngươi vẫn chưa cần dùng tới Thiên Ma ấn.
Hắn vừa dứt lời, đã biến mất trong không trung, thay vào đó là bốn mươi tám phi kiếm kim sắc, từ trên không trung trút xuống.
Trong mắt Ly Anh chợt lóe vẻ tàn khốc, giơ tay lên nghênh đón. Phi kiếm chưa đến, mấy chục đạo hào quang màu đen đã bay lên. Mà bốn mươi tám thanh phi kiếm đột nhiên hóa thành Vạn Thiên kiếm quang, giống như mưa rào trút xuống. Hắn vừa muốn tránh né lại phát hiện đã đặt mình trong một tòa kiếm trận, hiển nhiên đã không còn đường lui. Chỉ trong nháy mắt, hàn ý tập thân, sát khí nổi lên bốn phía.
Bất ngờ không kịp đề phòng, một tu sĩ Nguyên Anh không ngờ bị kiếm quang khuấy thành mảnh vụn. Những người còn lại kinh hãi, vội vàng tỏa ra bốn phía. Chỉ thấy một đoàn kiếm quang màu vàng dài mấy chục trượng lượn vòng trong không trung, khí thế sắc bén khiến người ta sợ hãi. Mà môn chủ Ly Anh của Ma Sát môn không ngờ bị nhốt trong kiếm trận khó có thể thoát thân.
Hơn mười tu sĩ Nguyên Anh đều ngẩn ra, trong không trung một đạo hắc quang hiện ra, ngay sau đó chính là bùm một tiếng, theo đó một đoàn huyết nhục bay xuống sơn cốc. Cùng lúc đó, Lâm Nhất cầm thiết bổng Thiên Sát xông ra, mang theo vẻ mặt đầy sát khí nhìn mọi người vẫn còn ngơ ngẩn không biết gì, hờ hững nói:
- Ly Anh số kiếp đã định! Nếu các ngươi muốn cùng hắn rơi vào luân hồi, đừng ngại đi lên mà tìm chết, ta chắc chắn sẽ nhất nhất thành toàn!
Cao thủ Ma Sát môn không phải bị giết thì chính là bị nhốt, những tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ còn lại không khỏi chột dạ. Phải biết rằng đối phương không chỉ là nhân vật thành danh của Cửu Châu, còn nắm giữ Cửu Châu lệnh màu vàng. Hạ Châu to lớn. Ai dám đối địch với Thần Châu môn? Trong đó có một người trung niên mặt vàng cũng khá kiên cường, phất tay ra hiệu cho các đệ tử phía sau rồi xoay người nhìn Lâm Nhất phẫn nộ quát:
- Mau thả môn chủ nhà ta ra, nếu không, ngọc nát đá tan.
Bùm.
Người đó vừa lên tiếng, một cây thiết bổng đã hoành không đập xuống. Sau đó, Lâm Nhất chậm rãi hiện thân, mang theo sát khí khó lường trầm giọng nói:
- Kẻ dám đối địch với Thần Châu môn, chính là kết cục này! Tiểu bối các ngươi tu hành không dễ, chớ để người ta mê hoặc mà mất không tính mạng! Lời nói của hắn rất bình hòa, nhưng lại đầy uy nghiêm không được phép nghi ngờ. Đám đệ tử Kim Đang, Trúc Cơ đang rục rịch muốn bỏ chạy, ngay lập tức trở nên an ổn hơn nhiều, ai nấy trợn trừng mắt, kinh hãi không thôi.
Lâm Nhất nhìn đám tu sĩ Nguyên Anh đang né tránh ở xa xa, lạnh lùng nói:
- Sống hay chết, tự quyết định đi!
Hắn lăng không đạp bước, chậm rãi quay về. Ngoài mấy chục trượng, một Lâm Nhất giống y hệt đang đứng ngạo nghễ, bễ nghễ tứ phương.
Trong nháy mắt, hai Lâm Nhất hợp hai làm một, căn bản không buồn để ý tới tình hình xung quanh, không người nhảy vào trong kiếm trận khiếp người đó.
Thấy vậy, các tu sĩ Nguyên Anh của Ma Sát môn ngơ ngác nhìn nhau. Trong lời đồn chỉ có tiền bối cao nhân mới có thể luyện Nguyên Thần phân thân, nhưng chưa chắc đã có sự cường hãn như bản tôn. Mà hai Lâm Nhất vừa rồi không chỉ khó phân biệt với nhau, cho dù là tu vi và khí thế cũng đều khó phân biệt cao thấp. Như vậy chẳng phải là nói, mọi người lúc này phải đối mặt với hai cao thủ sâu không lường được sao.
Bên trong trận pháp trên sườn núi, người của Thiên Chấn môn và Thanh U cốc cũng ngạc nhiên không thôi. Một mình đối trận với hơn một ngàn người của Ma Sát môn, Lâm Nhất vẫn khí thế khiếp người. Một chiêu của hắn đã vây khốn đại cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, nhẹ nhàng bâng quơ giết hai tu sĩ Nguyên Anh, lại có pháp môn phân thân quỷ thần khó dò, tất cả đều khiến người ta hoa mắt mà lại không thể không động dung.
- Cắt vây cánh, khống chế địch thủ, giết người lập uy, có thể nói tĩnh như xử nữ, động như lôi đình! Mà bất kể sau chuyện như thế nào đều sẽ có Thần Châu môn tới thu thập kết thúc.
Yến Khởi tay vuốt râu, thở dài. Thầm nghĩ, chẳng trách vị Lâm sư đệ này năm đó ở Cửu Châu lại đánh ra danh đầu lớn như vậy! Có điều hắn và Thần Châu môn kia rốt cuộc có quan hệ gì? Lời nói của hắn hình như là có dụng ý khác.
Lâm Giang Tiên phục hồi tinh thần, không nhịn được cười ha ha, mang theo vẻ mặt thơm lây nói với Lam Nhược Vân:
- Tục truyền, huynh đệ ta từng giao thủ với tiền bối Hóa Thần Văn Bạch Tử, nhất thời khó phân thắng bại, khiến người ta khó có thể tin nổi.
Hắn lại quay ra sau, gật gật đầu, cười nói:
- Thanh Ngọc! Nếu có thể để Lâm sư thúc tiếp chưởng Thanh U cốc, đan dược nha đầu ngươi dùng để kết anh cứ để vi sư lo. thế nào.
Nguyễn Thanh Ngọc tính tình cẩn thận, xử sự trầm ổn, rất được Lâm Giang Tiên coi trọng! Thấy sư phụ xin hỏi như vậy, nàng ta hơi cúi người, nhìn về phía xa xa nói:
- Chỉ sợ chí của Lâm sư thúc không ở Thanh U cốc.
Lâm Giang Tiên ờ một tiếng, thuận miệng hỏi:
- Vậy chí của hắn là ở đâu.
- Ha ha! Chí của gia sư là ở biển lớn tinh thần!
Đông Phương Sóc ở bên cạnh thừa cơ chêm vào một câu, lại thân thiết nói: