Thiên Chấn Tử không khỏi trợn tròn mắt, thầm kêu may mắn không thôi. Trong lúc vội vàng, kêu cứu thất thanh, may mà tìm được đúng người. Trong tiên cảnh quỷ dị khó lường, cấm chế không đâu không có, hơi chút là bị phong bế tu vi, mà Lâm sư đệ thì luôn khác với người thường!
Thiên Chấn Tử và Tử Ngọc trong lúc rối ren, Lâm Nhất vung tay vẫy một cái, Liễu Hề Hồ và Viêm Hâm liền bị từ xa xa túm về. Đợi hai người này đứng vững rồi, cổ tay hắn lại rung khẽ, ánh sáng vàng biến mất trong hư không.
Một hồi bất ngờ trong nháy mắt chuyển nguy thành an, hai người Liễu Hề Hồ và Viêm Hâm kinh hồn chưa định, Tử Ngọc thì muốn cùng đệ tử tạ ơn. Thiên Chấn Tử thì lắc đầu cảm thán rồi thở dài, có sư đệ ở đây, trăm sự không lo! Mà Lâm Nhất thì thờ ơ khoát tay, chăm chú nhìn xung quanh.
Sơn động trước mắt to chừng bốn năm trượng, trên vách động phủ đầy huỳnh thạch, sáng như ban ngày. Chỗ động khẩu đang đứng này, phạm vi chỉ hơn hai trượng. Ở ngoài vài bước chính là một huyệt động dốc đứng đi thông xuống lòng đất, có khí âm hàn từ dưới xộc lên, cũng có uy thế cuồn cuộn vô thượng theo đó bức tới, khiến người ta chùn bước.
Sâu trong huyệt động này thật sự có dị thú viễn cổ chiếm cứ sao? Khi suy nghĩ, Lâm Nhất không khỏi nhíu mày, chuyển sang nội thị khí hải. Pháp lực của Đạo Anh và Ma Anh bị phong bế, hai người đều an phận thủ thường. Mà cấm chế nơi này lại không ảnh hưởng tới Long Anh. Đây không chỉ là tu vi phục hồi, mà còn lờ mờ có dấu hiệu đột phá tới Nguyên Anh trung kỳ.
Ngoài ra, người nhỏ áo vàng tóc vàng tuy nhắm chặt mắt, nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt lại đột nhiên hiện ra. Hắn giống như là không xa lạ gì với khí cơ cường đại từ dưới đất xộc lên đó, hơn nữa còn có mấy phần liên hệ kỳ lạ.
Khi Lâm Nhất đang kinh ngạc, trận pháp phía sau đột nhiên truyền đến mấy tiếng nổ, tiếp theo liền có người nói:
- Lâm đạo hữu, đúng là tin người! Xin đúng hẹn thu hồi bảo vật, chúng ta ở đây xin chờ tin lành!
Nghe vậy, mấy người trong động thần sắc mỗi người một vẻ. Lâm Nhất thì xoay người nhìn về phía ngoài động. . .
Viêm Hâm trong lòng hốt hoảng, muốn tránh sang bên, nhưng lại không có chỗ mà đi, đành phải lòng vòng tại chỗ, không quên liếc trộm người nào đó.
Liễu Hề Hồ tâm tư đơn giản hơn chút, chẳng nghĩ ngợi nhiều. Sư phụ Tử Ngọc thì quay sang Lâm Nhất, do dự một chút rồi vẫn lên tiếng hỏi:
- Lâm đạo hữu, lời nói của người đó là có ý gì?
- Tử Ngọc! Sao lại nói vậy?
Tử Ngọc vừa dứt lời, Thiên Chấn Tử đã tức giận quát, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ giận, lại liếc sang Lâm Nhất, khẽ thở dài:
- Ta không hề nghi kỵ gì Lâm đạo hữu cả, chỉ là...
Cư Bình Tử, La Thu Nương và Bộ Dương Tử đã đến trước sơn động, cũng lên tiếng xúi giục, dụng ý không nói tự hiểu. Lâm Nhất vốn định hỏi vặn, không ngờ đồng bạn ở phía sau đã cãi vã.
Lòng nghi ngờ, ai cũng có cả! Sinh tử nằm trong một ý niệm của người khác, không khỏi khiến trong lòng Tử Ngọc trở nên hoảng loạn và bất an.
Lâm Nhất quay người lại, sau khi ánh mắt lướt qua mấy người, liền cười nhạt với Tử Ngọc, nói:
- Người đó từng có ước định với ta, chính là lấy tính mạng của các ngươi để đổi lấy bảo vật!
Viêm Hâm giật nảy mình, ánh mắt lấp lánh không ngừng; Liễu Hề Hồ kinh ngạc, lại nhìn về phía sư phụ; Thiên Chấn Tử lắc đầu, cười ha ha; Tử Ngọc biến sắc, ngược lại lộ ra vẻ xấu hổ, cúi người nói:
- Đạo hữu chớ trách! Là do ta hoang mang quá!
Đuôi lông mày Lâm Nhất nhướn lên, không khỏi thầm thở dài, khẽ nhếch miệng.
Mọi người luôn tin sự thật trong lời nói dối, lại sinh ra nghi ngờ với sự thật. Truy về nguyên do thì không ngoài sự ngu dốt trời sinh và tâm trí bất kham, mà ai nấy đều chỉ lo cho thân, bị suy nghĩ xằng bậy che mờ hai mắt.
Tu sĩ thì sao? Người ảnh đi hình ở, cảnh đi tâm còn, có cả đống. Đạo tâm vững chắc, còn tu hình bóng đi rồi, tâm cảnh trống rỗng, mới có thể càn khôn tự tại mà vật ngã lưỡng vong!
Tâm niệm biến đổi liên tục, Lâm Nhất lắc đầu với mấy người, không muốn nhiều lời nữa. Hắn lại nhìn nhìn dưới chân rồi tế ra thủ quyết. Theo một trận hào quang hiện lên, tứ tượng kỳ phân ra trái phải và trong ngoài sơn động, Càn Khôn trận thì ở giữa, tạo thành một trận pháp chừng hơn mười trượng.
Như vậy, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận dựa núi mà đứng, bớt đi quẫn cảnh tứ bề thụ địch, sẽ càng kiên cố hơn. Mà bọc khu vực động khẩu không lớn này vào trong trận pháp, khí âm hàn lập tức được giải, đám người Thiên Chấn Tử xem như có thể có chỗ an ổn tạm thời.
- Bùm!
Lại một tiếng nổ từ ngoài động truyền đến, trận pháp lại không chút sứt mẻ. Có người kêu:
- Lâm đạo hữu, ước hẹn của ngươi và ta, dùng một năm làm hạn định, mong ngươi tự giải quyết cho tốt!
Mấy người trong động đều theo tiếng nhìn về phía ngoài động, chỉ thấy ba người Cư Bình Tử đang khoanh chân ngồi xuống ở động khẩu, bày ra tư thế chuyên tâm chờ đợi.
Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Cư Bình Tử. Hắn ngược lại quan sát mấy người bên cạnh, lại nhìn xung quanh, suy tư một thoáng rồi nói:
- Nơi này kỳ quái, thật sự khiến người ta bất đắc dĩ! Tạm thời nghỉ ngơi mấy ngày đã rồi tìm phương pháp thoát thân!
Thiên Chấn Tử nhìn Tử Ngọc, liên tục đáp ứng, nói:
- Chúng ta mấy ngày cứ chạy suốt, lại dây dưa rõ lâu với trận pháp đó, sớm đã mệt mỏi vô cùng rồi!
Tử Ngọc phụ họa:
- Có ba thước đất là đủ để tĩnh tọa rồi!
Lâm Nhất gật gật đầu với mấy người, đi về phía trước tới bên cạnh trận pháp. Hắn lặng lẽ nhìn huyệt động tối sâu bên dưới, có chút đăm chiêu. Lập tức vén vạt áo rồi khoanh chân ngồi xuống.