Trong dãy sơn cốc của Thần Giao đảo này, ba người Cư Bình Tử, La Thu Nương và Bộ Dương Tử ngồi mặt hướng về phía chân núi. Sơn động phía trước không xa đã không thấy đâu, thay vào đó là một đoàn mây mù to chừng hơn mười trượng, tình hình không rõ.
Nhìn trận pháp kiên cố dựa núi mà thành này, La Thu Nương nhẹ nhàng lắc đầu, truyền âm nói:
- Cấm chế trong Giao động rất quỷ dị, Lâm Nhất sớm đã không còn tu vi rồi mới đúng, lại vẫn chống đỡ trận pháp đến nay vẫn chưa tan, thật sự nằm ngoài dự đoán! Cứ giằng co như vậy, cuối cùng sẽ thế nào thì không thể biết được.
Thần sắc Bộ Dương Tử vui sướng hơn nhiều, cười nói:
- Ha ha! Giao động này chính là là nơi hung hiểm dị thường, dấn thân vào đó sao có thể may mắn thoát ra! Giờ đã qua hơn nửa tháng rồi, nói không chừng người đã chết rồi, chỉ còn lại một tòa kỳ trận trống không mà thôi! Chỉ đợi nó bị hủy đi thì có thể lấy Giao tiêu, chúng ta đại sự đã thành!
Cư Bình Tử vuốt râu không nói gì, sắc mặt âm trầm đó giống như không bao giờ thay đổi, chỉ có ánh mắt thâm thúy là lấp lánh bất định. Sau một thoáng, hắn trầm ngâm chậm rãi nói:
- Tiểu tử đó tuổi tác không lớn, lại tâm cơ thâm trầm, khá khó đối phó! Nếu hơi vô ý chút gặp phản phệ của hắn cũng chưa bết chừng! Cho nên cứ đợi thêm nửa ngày, ngươi và ta tới phá trận cũng không muộn!
Nói xong hơi dừng lại một chút rồi lại nói:
- May nhờ có kế sách của Thu Nương mới bức được tiểu tử đó vào sơn động. . .
La Thu Nương cười bất đắc dĩ, nói:
- So với nói là bức, chẳng thà nói ý của người đó là ở bảo vật.
Cư Bình Tử ồ một tiếng, khẽ nhíu mày, tự hỏi:
- Lúc trước ta không hề nói ra tình hình thực tế, tiểu tử đó sao biết công dụng thật sự của Giao tiêu?
Lát sau, hắn lại lắc đầu khinh thường, nói:
- Kẻ vì lợi mà không màng sinh tử, chẳng qua cũng vậy mà thôi.
- Cũng không hẳn vậy! Lâm Nhất đó cơ trí đa biến, chưa chắc đã không biết!
Do dự một chút, La Thu Nương mỉm cười nói:
- Nếu hắn không chết, chúng ta không ngại cho thiện ý! Như vậy mới không mất đi khống chế.
- Thu Nương ngươi nói rất có lý! Bất kể tiểu tử đó sống hay chết, việc này quyết không được để cho người ngoài biết.
Bộ Dương Tử cũng lên tiếng tỏ vẻ đồng ý. Cư Bình Tử thì im lặng một thoáng, lặng lẽ quan sát trận pháp trước người. Một lát sau, hắn thầm chấp nhận nói:
- Chuyện mà lộ thì không tốt! Tất cả cứ ổn thỏa là tốt nhất!
...
Ở khoảng đất không lớn trong sơn động, năm vị tu sĩ của hai tiên môn Ngọc Sơn đảo.
Một khối đất trâu nằm, có thể tĩnh tọa nghỉ ngơi, lại không tiện dùng để thổ nạp hành công. Mà tu vi của đám người Thiên Chấn Tử bị phong bế, sau khi nghỉ ngơi một chút, đành phải ngồi không ở đó, nhìn bóng dáng người nào đó, không dám quấy rầy.
Một tháng qua, Lâm Nhất ngồi đối mặt với huyệt động, yên như tảng đá. Chỗ thì chật chội, bốn phía hung hiểm khó lường, hắn cũng không tiện tĩnh tọa hành công, chỉ sợ sinh biến. Ngoài ra, tu sĩ hành công, trong phạm vi mấy trượng đều có linh lực bao phủ, khó tránh khỏi hại tới mấy đồng bạn không có tu vi.
Có điều, Lâm Nhất cũng không nhàn rỗi, mà cầm ngọc giản trong tay, nghiền ngẫm, thôi diễn và tiến hành lĩnh hội trong thức hải.
Ngọc giản là di vật của Đạo Tề môn Văn Đạo Tử, chính là là thiên “Ngũ hành cấm pháp” đó. Từ trước tới nay, khi Lâm Nhất nhàn rỗi sẽ lại nghiên cứu, lại không thể từ nông đến sâu. Sau khi biết thân phận của Văn Đạo Tử, hắn biết thiên cấm pháp này bất phàm, bởi vậy càng chuyên chú hơn.
Lúc này, bị Cư Bình Tử làm khó, thật sự khiến Lâm Nhất kiến thức được uy lực của ngũ hành cấm pháp này.
Liều mình đánh nhau, Lâm Nhất không sợ ba cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đó. Nhưng hiện giờ đối phương chỉ dựa vào cấm pháp khiến mình bất lực. Bởi vậy có thể thấy được, đạo giành thắng lợi, tu vi, tâm trí và rất nhiều thần thông pháp môn thiếu một thứ cũng không được. Nếu muốn chu toàn với đối thủ, vậy thì không thể không nắm rõ về ngũ hành cấm pháp này.
Vì thế, Lâm Nhất dứt khoát mượn lúc bị nhốt này, nghiền ngẫm kỹ càng một phen về ngũ hành cấm pháp trong ngọc giản này.
Trận pháp, phải dùng trận kỳ trận bàn làm trận, có thể to có thể nhỏ, có thể phong sơn trấn hải, có thể thể sinh sát vây cấm, uy lực cường đại; cấm chế, dùng pháp quyết thành trận, ỷ vật dựa thế, thuận tay mà thành, diệu dụng vô cùng. Mà ngũ hành cấm pháp thì tập hợp đại thành của hai cái trước. Nó bỏ đi không cần trận kỳ trận bàn mà uy lực vẫn rất lớn; Chỉ bằng vào pháp lực pháp quyết mà tạo thành trận, có thể công có thể thủ, thì càng huyền ảo mà thần dị.
Ngũ hành cấm pháp, ngầm có ý ngũ hành chi đạo, phân biệt diễn sinh ra thiên sát, địa sát, phong vân, sinh tử và âm dương năm loại cấm pháp, tương tá tương thừa, tương sinh tương khắc với nhau, biến ảo khó đoán mà uy lực vô cùng.
Thiên Sát Cấm, tuyệt sát chi thế, hung hiểm khó đỡ; Địa Sát Cấm, vây như lồng giam, không thể phá vỡ; Phong Vân Cấm, thật ảo khó lường, Càn Khôn nghịch chuyển; Sinh Tử Cấm, sinh tử mạch lộ, trăm sông đổ về một biển; Âm Dương Cấm, hồn phi phách tán, sinh tử lưỡng nan. Nói tóm lại, ngũ hành cấm pháp, sinh sát vây cấm chỉ trong nháy mắt. Một khi rơi vào trong đó, trên trời xuống đất không cửa, để mặc cho người ta bài bố.
Ngũ hành cấm pháp, có thể nói là vô cùng lợi hại! Mà pháp trận này tối nghĩa khó hiểu, thủ quyết lại phức tạp, rất khó thôi diễn và luyện thành.
Chỉ có điều, Lâm Nhất đối với luyện khí và đan đạo cũng có chút tạo nghệ, đối với trận pháp và cấm chế chi đạo cũng biết rất nhiều. Cho nên, lúc hắn thử vào cấm pháp, cũng không xa lạ. Lại thêm một hai trăm năm qua đi, giọt nước cũng có thể làm lõm đá! Huống chi bản thân đã tự cảm nhân uy lực và biến hóa của cấm pháp, mặc dù thân hãm lao tù, nhưng không phải không có thu hoạch. . .