Lâm Nhất ngã trên đất, không khỏi hừ thảm một tiếng.
Long Tôn bị thương, bản tôn cũng liên lụy theo. Tuy không đến nỗi thương đến tính mạng, nhưng huyết mạch thần hồn hai bên tương liên, cảm giác cùng chung hoạn nạn thực sự không mấy dễ chịu. Lần này khác với khi trước mình mượn lực đạp cước tháp tránh khỏi cấm chế, đây là thực thực tại tại cứng đối cứng cùng một vị cao nhân tiền bối a!
Tình hình hiện tại không khác gì tuyết thượng gia sương. Lão Long chịu không được!
Lâm Nhất sấp mình xuống đất, cảm thấy bàn tay nơi đầu vai khe khẽ run rẩy, lại vẫn không buông ra. Đồng thời với đó, sau lưng truyền đến một hồi tiếng thở dốc nặng nhọc, cùng với tiếng chửi rủa --
- Mẹ nó, khó được có lúc hai huynh đệ phối hợp ăn ý, thế mà ta lại bất kham thế này, đúng là dọa người...
Phối hợp ăn ý mà Lão Long nói chính là hành động ngăn trở cắt đuôi đám người La Thanh Tử. Trước mắt ý nguyện thành công, hắn lại bắt đầu tự trách.
Lâm Nhất dùng dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn. Quầng sáng và long ảnh trên đỉnh đầu Lão Long đều đã biến mất vô ảnh vô tung. Thân mình tuy vẫn cao lớn thô tráng, lại ẩn ẩn thoáng hiện vẻ hư thực bất định. Cả người hắn đều đang run rẩy lên, trên nét mặt uy nghiêm lộ ra vẻ ngưng trọng dị dạng.
Thấy thế, tâm đầu Lâm Nhất trầm xuống, lên tiếng an ủi nói:
- Lão Long! Chuyện đã thế rồi, tìm cách khác là được. Ta thà không được truyền thừa, cũng không nguyện thấy ngươi có bệnh...
Lão Long như một đạo sườn núi, tuy đã sắp sụp đổ nhưng gân cốt vẫn còn, vẫn cứ gắt gao bảo hộ cho Lâm Nhất. Nghe vậy, hắn toét miệng cười cười, nói:
- Có câu nói này của ngươi, không uổng Lão Long ta sống chết một lần...
- Ngươi trốn vào trong Long khuyên là sẽ không sao...
Lâm Nhất vội vàng nhắc nhở. Hắn tự nghĩ không có Lão Long che chở, cùng lắm là bị cấm chế nghiền ép đến gân cốt nứt gãy, chỉ cần khổ sở gắng gượng đến lúc Tiên cảnh quan bế liền có thể thoát thân.
Lão Long hồn nhiên bất giác, lẩm bẩm nói:
- Ta và Long Phạm quen biết từ nhỏ, tình như thủ túc. Hắn rời Hồng Hoang, ta dẫn cả tộc cùng theo. Hắn khai sáng Tiên vực, ta xung phong hãm trận. Hắn thảm tao đại nạn hồn phi phách tán, ta cũng chết theo. Dù hắn nhất thời dốt nát bất minh, ta vẫn không oán không hối. Ở trong mắt Lão Long ta, một ngày làm huynh đệ, cả đời làm huynh đệ...
Một ngày làm huynh đệ, cả đời làm huynh đệ! Lâm Nhất xúc động không thôi. Lúc cuồng ngạo, khí nuốt bát phương; lúc bá khí, bễ nghễ thiên địa; đối với huynh đệ xích đảm trung trinh, trọng tình trọng nghĩa, người như thế, không phải Lão Long thì là ai!
- Nguyện ngươi ngày sau thừa kế y bát Tử Vi, khai sáng ra một phương thiên địa. Ngô Dung ngươi có thể dùng, Yêu Vực có thể chuyển biến được, đám người Hạo Độ không ngại tùy tình hình cụ thể mà xử lý...
Lời Lão Long đột nhiên trở nên vụn vặt, dặn dò nói:
- Vận số sai khiến, thiên ý như thế! Nghe ta lần này, nguyện kiếp sau vẫn làm huynh đệ cùng ngươi!
Hắn bỗng dừng lại, thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Lời nói mãi chẳng hết, không bằng lại đi thêm một chặng...
- Lão Long...
Cảm giác chẳng lành đột nhiên ập tới tâm đầu, Lâm Nhất thất thanh kinh hô.
Toàn thân Lão Long chợt lóe, tướng mạo và bộ dạng vốn có bỗng nhiên tan biến, thay vào đó là bản thể Nguyên Thần kim bào tóc vàng, uy thế cuồng ngạo bưu hãn tung tràn mà ra, bức khiến khí cơ bốn phía cứng lại. Hắn không dung phân bua, nắm lấy Lâm Nhất bay lên cao cao...
...
Tất cả mọi người trong Tử Vi cảnh đều đang chú ý tới động tĩnh trên nơi cao cự tháp.
La Thanh Tử thả xuống tâm tư, trong lòng âm thầm suy nghĩ. Tiểu tử kia đúng là cơ duyên không cạn, có thể mời được cao thủ tiền bối tương trợ, đáng tiếc cuối cùng thành công dã tráng. Đủ thấy số trời rốt cục khó mà cải biến, sau này Tiên vực vẫn là do Cửu Mục định đoạt a! Còn hắn nếu đã không phải thánh hiền, liền chú định là một tên yêu nghiệt. Chỉ đợi ngày Tiên cảnh quan bế hẵng tiến hành suy xét cũng không chậm!
Chẳng qua, lần này thu hoạch của La gia lại không được như ý muốn...
Lôi Vân Tử nhìn hai bóng người một quỳ một nằm kia, thoáng lắc lắc đầu, nội tâm mang theo chút thất lạc, nhìn sang hai bên cười khổ một tiếng. Cùng theo xông tới trên tầng bảy trăm cự tháp, quả thật không dễ. Chuyến đi Tiên cảnh này cũng đến đây là chấm dứt. Mong đợi từng có, chẳng lẽ cứ thế tan tành mây khói...
Bình Dương Tử và Ti Không Thượng không quá hiểu rõ dụng ý thực sự của Lôi Vân Tử, lại nhịn không được âm thầm thương tiếc. Tử Vi truyền thừa gần trong gang tấc, lại như cách bởi thiên nhai, muốn mà không được. Tiên vực ngoại giới bao la, ai có được cái phúc duyên kia...
Hoàng bà bà lặng lẽ ngắm nhìn, thần tình tiêu điều mà âm lãnh. Vừa nãy nàng bị ném một cái, trong lòng sợ hãi không nhẹ. Đặc biệt là thương đến tạng phủ, sợ rằng nhất thời khó mà khỏi hẳn. Được cái trong cái rủi có cái may, lão bất tử kia cuối cùng gục ở tầng chín trăm năm mươi. Hừ! Nếu không nhờ bà bà ta ngăn trở, không chừng lúc này hắn đã đắc sính. Nếu Tử Vi truyền thừa là thật, vậy lần sau phải tới lần nữa. Nếu vị đương gia kia chịu ra tay là tốt nhất, nhưng nàng trước nay không dễ dàng xuất đầu lộ diện, dường như rất là húy kỵ đối với hết thảy những gì liên quan đến Tiên Đế...
- Ha ha! Tiểu tử kia tham không biết ngán, đáng đời xui xẻo!
Kim Thánh ngẩng đầu đánh giá một cái, rất là đắc ý cười nhạo ra tiếng, tiếp lấy quang sang nhìn đám yêu tu đông đúc sau lưng. Ừ! Giam Dần mặt mày cúi thấp, có vẻ khá là thức thời. Nếu dựa vào thế lực La gia, chẳng biết có thể nhất thống Yêu Vực được không nhỉ? Hổ yêu tôn, ngươi chắc không ngờ được bộ hạ ta cường đại như thế đúng không? Ha ha...
- Tu đạo không cầu gì khác, chỉ có thanh tĩnh, thanh tĩnh, thanh tĩnh hơn nữa mà thôi...
Lôi Thiên thu hồi ánh mắt, thong thả tự thán một câu. Thấy Bình Thuyên cùng thủ trên bậc đá nghe tiếng nhìn lại, hắn khẽ cười hờ hững, hỏi:
- Thế nào là tiên?
Bình Thuyên không rõ hắn muốn hỏi gì, thuận miệng đáp nói:
- Hình thần linh động hợp nhất, liền có thể đắc đạo thành tiên...
- Ha ha!
Lôi Thiên khẽ lắc đầu, bộ dáng có vẻ cảm ngộ khá sâu. Tận mắt nhìn thấy đản sinh và tịch diệt khiến tâm đầu hắn nhiều thêm một chút ý vị vô hình. Là lo được lo mất, hay là khấp khởi mừng thầm, nhất thời không làm được rõ ràng. Hắn vuốt ve hàng râu mép, ra vẻ cao thâm khó lường nói: