- Kiêu hoành ngang ngược, dục niệm quấn thân thì sao mà siêu thoát thành tiên? Hệt như Lâm Nhất kia, không có một thân tu vị thủ đoạn, lại không ngừng sát phạt, không ngừng tranh đoạt, cuối cùng chẳng thu được gì. Đáng thương, đáng buồn...
Bình Thuyên mắt đẹp chợt lóe, từ đáy lòng khen:
- Lôi huynh cảnh giới không tục a...
- Thuyên muội muội khen nhầm rồi, ha ha...
Lôi Thiên nhè nhẹ khoát tay, chỉ cảm thấy trong lòng thư thái rất nhiều. Hắn nhìn thân ảnh áo trắng nơi xa, hơi hơi thất thần, tiếp lấy lại ngẩng đầu nhìn lên...
Cách cự tháp mười trượng, Vũ Tử thỉnh thoảng lại ngước nhìn đỉnh cự tháp, hai tay bất giác che ở trước ngực, song vẫn cảm nhận được tâm đầu ẩn ẩn sinh đau. Hắn giao thủ cùng nghĩa phụ... Té ngã xuống đất... Hắn có sao không? Hắn sống hay chết vốn không liên quan gì đến mình, nhưng sao lại khiến mình lo lắng như thế? Là huyết mạch sai khiến, hay là do duyên cớ nào khác...
- Chư vị mau nhìn, hai người kia sắp đăng đỉnh rồi --
Đúng vào lúc này, một tiếng kinh hô vang lên. Trong nháy mắt, tất cả mọi người trên dưới cự tháp đều vội ngước mắt nhìn lên...
...
Hai đạo nhân ảnh tung mình nhảy quá trăm trượng. Một hơi vượt qua mười tầng bậc đá, hai người song song bay vút mà lên.
Tầng chín trăm bảy mươi. Lão Long thoáng ngừng lại, nhịn không được lảo đảo một cái, kim mang quanh thân chớp động kịch liệt. Lâm Nhất bị nắm chặt, chân không chạm đất muốn giãy dụa cũng không được, đành phải mặc hắn kéo đi.
Có điều, lúc này tâm tình Lâm Nhất đã nóng như lửa đốt. Liên tiếp phóng qua hai mươi tầng bậc đá, thân mình kim bào tóc vàng vốn đã từng rất uy vũ của Lão Long nay dần trở nên mơ hồ. Hắn thật không dễ dàng mới tu thành Nguyên Thần chi thể, nhưng trong thoáng vung sức mới rồi đã gần như sụp đổ. Mặc dù vậy hắn vẫn không chịu ngừng nghỉ, tiếp tục thiêu đốt thần hồn chi lực cường hành thi triển tu vị. Như thế kết cục chỉ có một, hồn phi phách tán...
Mẹ nó Tiên Đế truyền thừa, cái gì đều không đổi lại được tính mạng! Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều, vội vàng quát:
- Lão Long! Dừng bước cho ta --
Nhưng hắn mới há mồm liền cảm thấy quanh thân hơi chặt, thần thức bị khốn không truyền âm được. Tùy theo đó, bên tai truyền tới tiếng nói chuyện trầm thấp:
- Huynh đệ! Con đường này trước nay đều là chỉ tiến không lui...
- Lão Long...
Lâm Nhất kêu lên một tiếng đau đớn, lại không cách nào giãy thoát, lần nữa bị kéo bay lên.
Chớp mắt, hai người phóng qua tầng bậc đá chín trăm tám mươi, chín trăm chín mươi. Đã cách đỉnh không đến trăm trượng. Thân ảnh Lão Long càng lúc càng nhạt, phảng phất có thể tiêu tán trong hư vô bất cứ lúc nào.
Chợt thấy hai chân rớt đất, bàn tay nơi đầu vai không còn dùng sức như trước, thân hình Lâm Nhất khẽ động tính thoát khỏi trói buộc, Lão Long vội gấp gáp nói:
- Nếu ngươi là huynh đệ tốt thì nên thành toàn cho ta lần này! Bằng không, mấy vạn năm chờ đợi há chẳng phải thành công cốc...
Lâm Nhất đột nhiên cứng đờ, chầm chậm quay đầu.
Ngũ quan Lão Long đã mông lung không rõ, nhưng thần sắc quen thuộc thì vẫn còn đó. Bên trong tuyệt không có bi tráng sinh tử ly biệt, có chỉ là cảm giác thoải mái khi được siêu thoát. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vươn ra bàn tay còn lại, chậm rãi đáp lên vai Lâm Nhất, nhẹ nhàng cười nói:
- Ha ha! Lão Long ta sợ là không được...
Lời còn chưa nói hết, trên dưới Lão Long đột ngột chớp qua một tầng quang mang. Nháy mắt khi thân hình hắn tán đi, đột nhiên hóa thành một đạo long ảnh hư ảo màu vàng, bất chợt bọc kín lấy Lâm Nhất, song song xung thiên mà đi.
Lâm Nhất còn đang thất thần, cứ thế thân bất do kỷ lăng không bay về phía đỉnh cự tháp. Quầng sáng năm màu dưới vòm trời càng thêm phần lóa mắt, ngọc giản và ngọc phiến treo cao giữa trời càng lúc càng gần...
- Huynh đệ! Có duyên kiếp sau gặp lại...
Tiếng nói trầm thấp tựa như tiếng gió trong mộng.
Quanh thân Lâm Nhất đột nhiên thoáng nhẹ, bỗng chốc bừng tỉnh. Người đã ở giữa trời, quay đầu trợn mắt nhìn. Long ảnh màu vàng kia đột nhiên biến nhỏ, biến nhạt, nháy mắt chỉ thừa lại một tia nhỏ yếu, sắp sửa quay về thiên địa hư vô.
- Không --
Lâm Nhất đột nhiên rống to, xoay người vươn tay bắt lấy, hắn chỉ nghĩ lưu lại một tia tàn hồn sau cùng của Lão Long. Nhưng đoàn long ảnh màu vàng nhàn nhạt đó lại từ đầu ngón tay hắn trượt xuống, giống như hết thảy đã từng đều là hư ảo.
- Lão Long, trở về cho ta...
Mắt Lâm Nhất trợn tròn như muốn nứt, điên cuồng vung tay múa loạn giữa không trung. Trong cơn gấp gáp, hắn đưa tay vung ra một đạo quang mang màu xanh lục. Ngay tích tắc khi long ảnh tiêu tán liền bị hắn ôm vào lòng.
- Lão Long! Ta tuyệt không thể để ngươi chết, tuyệt không...
Bất giác, hai chân Lâm Nhất đã chạm đất. Mà hắn vẫn hồn nhiên vong ngã, còn đang thất hồn lạc phách gắt gao nắm chặt một chiếc vòng ngọc màu xanh óng ánh. Đây là hồn trạc Hoa Trần Tử, có thể thu nạp và nuôi dưỡng hồn nạp. Hiện tại, một mảnh hư vô bên trong vòng ngọc, một long ảnh nho nhỏ suy nhược vô cùng đang nằm yên trong đó...
Thấy thế, Lâm Nhất mừng khôn xiết, hai mắt ướt át, thất thanh nói:
- Chuyện huynh đệ ta còn chưa thành, ngươi đi không được...
Hắn chỉ sợ có sơ sót, luống cuống tay chân, một quầng sáng hiện lên nơi lòng bàn tay, dung nạp vòng ngọc vào bên trong.
Đồng thời, thiên địa phảng phất lắc lư một cái.
Lâm Nhất đột nhiên hơi ngớ, tâm tư kích đãng bình tĩnh trở lại. Hắn trở tay, quầng sáng kia về lại trong khí hải. Nhờ vào Thiên Ma kết giới, tàn hồn Lão Long sẽ không có bất trắc gì.
Chẳng qua, cấm chế đã từng khó mà ngăn cản kia đi đâu mất rồi?
Lâm Nhất còn chưa kịp hoãn một hơi, thần sắc lại khẽ biến. Trên đỉnh đầu, ngọc giản và ngọc phiến lẳng lặng treo cao....