.. ... ...
Dị trạng của bầu trời đưa tới tu sĩ các nhà phát hiện. Đã có một chút tạm hoãn ấy, trái tim của mỗi người vẫn chưa thoải mái ít nhiều, ngược lại thì càng thêm khủng hoảng và bất an.
Trước sau chẳng qua là thời gian giây lát, một nhóm người của trong giới chết thảm trọng. Hai nữ đệ tử của Hạ Nữ song song gặp nạn, đệ tử của Chương Trọng Tử, Thiên Trường Tử đồng dạng chiết đi hai người, cộng thêm môn hạ của Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử từng người ít đi một người, tổng cộng có tất cả tám vị Luyện Hư tu sĩ chôn thân chỗ này. Mà người sống sót vẫn chưa bởi vậy đào thoát tìm đường sống, vẫn là thân hãm trùng vây mà sống chết chưa biết!
Vào lúc lần đầu gặp yêu vật, nếu có thể kịp thời quyết định, hãy còn không đến mức rơi vào kết quả như thế! Trước mắt khốn thủ tuyệt địa, còn có cường địch thế không thể đỡ, lại phải làm gì cho đúng đây?
Ôi! Nghĩ sai thì hỏng hết, cảnh ngộ khác biệt!
Mà giờ này khắc này, nói gì cũng đã trễ rồi...
Không biết là mất đồ đau, hay là sợ hãi gây nên, Hạ Nữ chỉ cảm thấy trong lòng lạnh như băng, thân thể không ngừng run lẩy bẩy. Hình Nhạc Tử quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không nói an ủi, chỉ có thể lắc đầu nhẹ nhàng thở dài! Vẫn là địa phương Thiên Mộc tinh ấy tốt đẹp a! Không có phân tranh, không có ồn ào náo động, chỉ có sự yên lặng và tiêu diêu tránh thế! Mà trốn đi trốn tới, cuối cùng vẫn là hành trình bước lên mưa gió này! Nói trắng ra là, vẫn là một đạo khảm trong lòng mà không qua được! Là dục niệm, là tình duyên, hay là cái gì...
Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử chia nhau thủ một bên sườn núi, trong thần sắc của từng người lộ ra tuyệt vọng. Biết vậy chẳng làm a! Lúc đó một bước kia dĩ nhiên bước ra, lại vì cái gì không thể kiên trì chứ? Mà sự lựa chọn sinh tử, thường thường chỉ có một bước...
Cách không xa đôi đạo lữ hoạn nạn này, Thành Nguyên Tử và hai vị đệ tử đứng đấy. Bản thân của ông ta đang mượn cơ hội móc ra đan dược nuốt xuống, vẫn nỗi khiếp sợ khó tiêu. Vừa mới gặp sự vây công của một đám si loan thú, đúng là một phen hỗn chiễn kinh tâm động phách. Dưới tình hình yêu vật tán loạn, địch đông ta ít, pháp thuật thần thông căn bản không có công dụng, chỉ có thể bằng vào tu vi liều mạng cứng rắn đánh giết! Cũng may bứt ra kịp thời cũng bảo toàn hai vị đệ tử, đúng là đai hạnh trong bất hạnh!
Chỉ có điều, tiểu tử kia lại thủy chung bình yên vô sự, lại càng không thấy có yêu vật hạ thủ hắn, chính là thầy trò Dư Hằng Tử theo đuôi cách chừng cũng rơi vào tình trạng hữu kinh vô hiểm. Yêu vật tại sao có ánh mắt đối đãi khác dành cho hắn? Nguyên nhân chính là ở đây, bản thân mình tuỳ thời theo đến đây. Mà Qua Linh Tử lại giành trước một bước, chẳng lẽ ông ta sớm đã biết điều gì...?!
Qua Linh Tử có biết trước tất cả hay không, người khác không thể nào đoán. Mà ông ta một mình canh giữ một đầu khác của sườn núi, lại bộ dáng chật vật thở hổn hển. Chút ít yêu vật nơi bầu trời kia có lẽ là tới vì người nào đó, nhưng cũng không có nghĩa là có điều ưu ái đối với Qua Linh Tử ông ta. Liên tiếp gặp phải sự tập kích của bốn, năm con si loan thú, còn có hai vị Hợp Thể yêu vật hóa hình đột ngột thực thi thủ đoạn độc ác, quả thực khiến người khó có thể chống đỡ! Đúng là dù gì thì cũng chẳng phân biệt được, một đám súc sinh không nhân tính!
Nghĩ đến đây, Qua Linh Tử cảm thấy có chút uất ức. Ông ta lại miệng lớn thở hổn hển một chút, hận hận ngẩng đầu lên, trong thần sắc chần chờ không quyết định...
Thuần Vu Phong canh giữ ở bên cạnh sư phụ Dư Hằng Tử, trên nét mặt lộ ra không thấy nhiều ngưng trọng và lo lắng. Lâm trưởng lão cho dù có thiên đại thủ đoạn, cũng đừng hòng mang mọi người chuyển nguy thành an! Đây chính là hơn 70 con yêu vật tu vi cường đại hơn nữa hung hãn bạo ngược, đủ để càn quét trong giới Tiên vực. Chính là hai ba cao nhân của Phạm Thiên cảnh ở đây, đồng dạng phải có điều kiêng kỵ! May mà tiên nô muội tử chưa cùng ra, vị sư phụ này của nàng ta thật đúng là khiến người không thể phỏng đoán...
Chương Trọng Tử vốn là thầy trò dắt tay nhau đi ra ngoài, giờ này đã trở thành một người cô đơn. Hắn canh giữ bên kia núi, dư quang của hai mắt trong thời khắc lưu ý động tĩnh sau lưng. Suy nghĩ nhiều vô ích, sống tiếp mới có đường ra. Mà bị nhốt tử địa, sau cùng trông cậy vào lại có thể là ai? Chỉ mong thực sự có một vị giới chủ quát tháo tinh vân như thế...
Khóe môi của Thiên Trường Tử nhếch lên một vệt máu, trong thần sắc có chút suy sút, có chút bi thương! Giữa lúc không hiểu, ông ta không khỏi men theo ánh mắt của Chương Trọng Tử nhìn về phía một người trên sườn núi. Nhiều lần, trong lòng ông ta ngầm sinh ý xấu hổ! Chẳng lẽ mình thật sự già nua hoa mắt ù tai rồi sao? Đó bất quá là một vị hậu khởi chi bối tầm thường mà thôi, có năng lực có hành động gì kinh người...
Trong mờ mịt, Thiên Trường Tử vuốt râu thở dài, ngược lại ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Chẳng qua là trong nháy mắt, ông ta trợn tròn đôi mắt...
Cái gọi là tàn tinh, chẳng qua là một tảng đá có kích cỡ trăm dặm. Nó và một đám người sống sót sau tai nạn đều bị thiên địa vứt bỏ, lẻ loi trơ trọi bay trong tinh không u ám. Còn đám yêu vật kia như cũ lượn quanh bốn phương, tràn ngập sát khí không lọt gió mưa. Mà trong đó năm cái thân ảnh có khí thế khác biệt hết sức bắt mắt...
Chỉ nhìn thêm một chút, Thiên Trường Tử không kìm nổi sợ hãi thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- A... Đó không phải là cao nhân của Phạm Thiên cảnh sao?
Từ trên trời tới đất, kinh biến luân phiên khiến cho người ta tự lo không xong. Mà một khi thoáng tỉnh hồn lại cũng đã hiểu rõ chỗ nguy cơ chân chính. Từng người thần tình tuyệt vọng cùng Thiên Trường Tử độc nhất vô nhị. Trong năm người của một đám yêu vật vây quanh, có hai tên không phải tầm thường...
- Không cần đoán mò! Một người là tu vi của Tiên Nhân trung kỳ, một người là cảnh giới của Tiên Nhân hậu kỳ. Bất kể là của ai, đều đủ để diệt sát chúng ta hầu như không còn! Các vị đạt được ước muốn đấy!
Nghe tiếng, mọi người ở đây đều là giật nảy trong lòng, từng người một thần sắc bất định. Lời nói của giọng mỉa mai kia rõ ràng dễ hiểu, lại khiến cho người ta khó có thể cãi lại. Mà trước khác nay khác, ngặt một nỗi...
Nói chuyện chính là Lâm Nhất. Hắn một mực chắp hai tay sau lưng nhìn trời, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm thầm suy nghĩ tư tưởng không thôi.
Có lẽ là nguyên nhân thần thức có hạn, đoàn tinh vân di động tới sâu trong tinh không không thấy nữa. Nếu mượn nhờ tinh đồ, muốn tìm về hướng đi của Tử Vi tiên cảnh cũng không khó. Chỉ có điều không thể trì hoãn quá lâu...
Ngoài ra, yêu vật của bầu trời hơn phân nửa là cao thủ hóa hình, trong đó mười mấy si loan thú dòm nhìn quen mắt. Nếu đoán không sai, hẳn là thổ phỉ của Na Na Hỏa đánh cướp gặp được năm đó.
Bất quá, đã có Yêu Vương hiện thân, hết thảy trở nên phiền toái, cũng liền đáng giá ngoạn vị rồi!
Vô luận là một đám yêu vật của Luyện Hư Hợp Thể, hay là hai tên phía sau đó, đều là cường địch khó có thể đối mặt. Lúc này nếu là ngày trước, đánh không lại còn có thể chạy. Ngày hôm nay tình hình khác biệt, cân nhắc trước đó có sai lầm chu toàn. Nếu thật sự dẫn theo một đám đuôi không bỏ rơi được, hành trình Tử Vi tiên cảnh thiết tưởng không chịu nổi. Lại có một tên cao thủ không đành lòng nhìn trong giới tiên vực vì thế diệt tuyệt...