- Ta chỉ cần món bảo vật đó! Bằng không, ta và ngươi từ nay về sau là người lạ...
Lão giả thoáng sửng sốt, lại không tán thành cười nói:
- Ta cũng chưa đồng ý qua điều gì...
- Ngươi dám gạt ta...
Sắc mặt của Thương Quý phát lạnh, quanh thân sát khí dần mạnh lên.
Lão giả vội khoát khoát tay, vẫn như cũ mang theo nụ cười xảo trá tiếp tục nói ra:
- Trên người của tiểu tử kia, đã có truyền thừa của Yêu tộc ta, tám chín phần mười có bảo vật mà ngươi muốn! Hắn đã từng có ba khối ngọc bài, ta chính mắt nhìn thấy...
Thấy đối phương thần sắc lạnh như băng, lão ta lại bộ dáng thành khẩn nói ra:
- Sau khi giết tiểu tử kia, hết thảy bảo vật ngoài Yêu tộc truyền thừa thuộc về ngươi, như thế nào?
Đúng lúc này, trên cái tàn tinh nơi tinh không xa xa truyền đến một tiếng vang nặng nề. Thương Quý không rãnh rỗi nhiều lời, cùng lão giả và ba người kia quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy tinh thuyền vỡ vụn, bóng người bay loạn, huyết quang nổi lên bốn phía...
..
- Sư tỷ...
Thủy Oanh Nhi lảo đảo bò dậy từ dưới đất, trong lúc chưa tỉnh hồn, kìm lòng không đặng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Trên tinh thể cô tịch mà băng hàn, bị đập ra một cái hố to sâu hơn trượng. Bốn phía xác của tinh thuyền là từng bóng người một hỗn loạn. Có người chém giết, có người rớt xuống từ giữa không trung, còn có người hét thảm. Mà một người trong đó chính là sư tỷ Thủy Tú Nhi đồng môn. Nàng ta mới đứng người lên, đã bị mấy đạo quang mang xuyên qua cơ thể, lập tức chia năm xẻ bảy, máu thịt văng tung tóe...
Sư tỷ cứ thế mà chết đi sao? Thủy Oanh Nhi ngẩn người, không khỏi kinh hãi. Cùng lúc đó, một đạo hàn quang mang theo tiếng rít đánh bất ngờ tới. Nàng ta sợ tới mức giật mình một cái, mới đưa ra pháp bảo hộ thể, liền bay ra ngoài trong một tiếng vang nặng nề “ầm”. Người nàng giữa không trung, miệng phun máu tươi, lần nữa tuyệt vọng thét to:
- Sư phụ cứu đệ tử...
Vào thời khắc tinh thuyền rơi vỡ nát, hai mươi ba người trong đó quất xuống một khối địa phương phạm vi mấy trăm trượng. Tu sĩ của các nhà còn chưa hiểu rõ tình hình, đã bị 60, 70 đạo nhân ảnh tới liền phía sau vây khốn gắt gao. Có mấy tên Luyện Hư đệ tử ý đồ chạy trối chết, trong nháy mắt liền rơi vào kết quả vây công chết thảm.
Hạ Nữ ban đầu rơi xuống đất, đồng dạng là hoảng loạn luống cuống. Nàng ta còn muốn mượn cơ hội trốn xa, lập tức lại bỏ đi cái ý niệm này.
Bầu trời yêu vật rất nhiều, hơn phân nửa đều là cao thủ của Hợp Thể. Dưới sự vây kín y hệt như tường đồng vách sắt đó, không có ai còn có thể chạy thoát được.
Chỉ cầu một chút thở dốc, nguyện trời xanh có đức hiếu sinh!
Hạ Nữ đè xuống kinh hoảng, quan sát bốn phía. Trong tiếng nổ ầm đùng và lập lòe quang mang của pháp bảo, đều là tình hình hỗn loạn tưng bừng không chịu nổi. Cách xa hai dặm phía trước bên trái, chỗ có đạo núi đồi nho nhỏ, có mấy bóng người quen thuộc chạy vội qua đi. Mà một người đi ngược lại con đường cũ, dần dần đến tới gần, chính là Hình Nhạc Tử thần sắc lo lắng.
Thấy thế, Hạ Nữ cảm thấy hòa hoãn. Sống chết trước mắt, có thể dựa vào vẫn là đạo lữ nhà mình. Nàng ta tế ra phi kiếm che trên dưới, vừa muốn động thân đi về trước nghênh đón. Chợt nàng ta nghe đệ tử kêu cứu, vội vàng theo tiếng kêu nhìn lại, muốn rách cả mí mắt...
Trong nháy mắt đệ tử Thủy Tú Nhi chết thảm, Thủy Oanh Nhi lại rơi vào trong trùng vây của ba con quái vật tựa như chim tựa như thú. Chẳng qua là thời gian nháy mắt, một nữ tử xinh đẹp như hoa lại bị xé thành mảnh nhỏ...
- Tú Nhi, Oanh Nhi...
Hạ Nữa đau lòng rên rỉ, không kìm nổi cúi đầu. Nàng ta không đành lòng tận mắt chứng kiến đệ tử chết thảm, cũng không có lực đi thay đổi điều gì. Khi sư phụ còn tự lo không xong, đối mặt vận rủi giáng xuống thì làm sao có thể chứ!
Ngày hôm nay giáng xuống tai họa bất ngờ, hỗn chiến nổi lên. Thời khắc yêu vật trên bầu trời vây khốn, không quên thừa dịp loạn đánh lén. Hợp Thể cao thủ có khả năng ứng phó một hai, Luyện Hư tu sĩ thì lại từng tên một nối tiếp nhau chết đi. Kế tiếp, chính là bản thân mình à...
- Ầm...
Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang nặng nề nổ tung trên đỉnh đầu, Hạ Nữ lập tức giật mình tỉnh lại. Chỉ thấy một mảnh hào quang màu trắng lóe lên giữa không trung, đúng lúc chặn vài đạo hàn quang ác liệt. Cùng lúc đó, Hình Nhạc Tử tranh giành tới trước người, vội vàng kêu:
- Đi theo ta...
Hạ Nữ không còn mạnh mẽ và làm việc tùy hứng như trước nữa, có chút vô lực lên tiếng. Để tránh gặp đánh lén, nàng ta theo Hình Nhạc Tử dán sát mặt đất đi nhanh. Giây lát họ liền ngừng lại ở sương núi bên ngoài hai dặm, hết thảy trước mắt khiến người ta sinh lòng tuyệt vọng...
Sườn núi nho nhỏ, dài hai mươi, ba mươi trượng, cao hơn trượng, được gọi là gò đá thì chuẩn xác hơn. Trên đó có Thiên Trường Tử, Dư Hằng Tử, Thủy Hàn Tử cùng với các Hợp Thể tu sĩ, còn có Thuần Vu Phong, Chương Trọng Tử cùng bốn tên Luyện Hư đệ tử đứng đấy. Chừng mười người làm thành bè cánh kết trận tự thủ, từng người vẻ mặt nghiêm túc. Trong một mảnh tinh không phạm vi mấy chục dặm, lại là thân ảnh của những yêu vật kia, hoặc là hình người hoặc là thú thể, từng tên một hung hãn và dáng vẻ bệ vệ lớn lối!
Dưới sự vây quanh trùng trùng như thế, chặn đứt đường sống, trong giới chuyến này khó tránh khỏi tai kiếp...
Vào thời khắc Hạ Nữ đang mất hồn, đột nhiên có người nói to lên:
- Hai vị không có gì trì hoãn nữa, hợp lực ngăn địch!
Đó là Dư Hằng Tử lên tiếng ra hiệu, cùng theo trận tiền né tránh một đạo vết nứt. Dưới chân của hai người không dám chậm trễ, giữa lẫn nhau giây lát kết hợp một chỗ. Hạ Nữ dừng lại thân hình, không kịp hòa hoãn khẩu khí, lại nghe có người trong trẻo nhưng lạnh lùng nói ra:
- Hai vị không việc gì là được, chỉ tiếc cho tám vị tiểu bối kia!
Một nhóm hai mươi ba người, chỉ sót lại mười lăm người trước mắt thôi sao? Hạ Nữ theo tiếng nhìn lại. Phía sau lưng của Dư Hằng Tử và Thuần Vu Phong, còn đứng một thân ảnh lẻ loi trơ trọi không để ý tới người khác...
Lâm Nhất một mình chắp tay mà đứng, căn bản không tham dự kết trận tự thủ. Sau khi hắn lên tiếng chào với hai người Hạ Nữ và Hình Nhạc Tử, ngược lại ngước đầu nhìn lên tinh không, trong hai mắt mơ hồ có huyết quang chớp động!
Trước khi tinh thuyền rơi vỡ nát, Lâm Nhất đã liệu đến hết thảy sắp đối mặt. Năm đó hai vị Yêu Vương của Phạm Thiên cảnh đều ngăn không được đường đi của mình, giờ này lại uổng công. Bất quá, muốn bảo vệ tánh mạng của đoàn người trong giới lại cần phải mất một phen suy xét. Mà phàm đều có cái nhân quả, không có gì bàn về thiên đạo vô tình, lại nói mưa gió tới gấp rút, trong mệnh của người nào không có một cuộc máu và lửa thối luyện chứ...
Sau khi tinh thuyền rơi vỡ nát, Lâm Nhất ra hiệu thầy trò Dư Hằng Tử đi theo cách chừng mình. Thừa dịp rối loạn, ba người vọt tới trên đạo đồi núi nho nhỏ này. Có lẽ là thấy được nhóm người hắn cử chỉ khác thường, Qua Linh Tử tuỳ thời nhanh hơn, dẫn đầu theo đến đây. Sau đó, liền có đám người Thành Nguyên Tử và Thủy Hàn Tử đi theo.
Một nhóm người tụ chung một chỗ hợp lực một chỗ, ít đi sự quẫn bách lấy ít địch nhiều, tránh khỏi liên tục gặp đánh lén vội vàng, thêm nữa thần thông pháp bảo ra hết, tinh huống nguy hiểm vì thế mà chợt hòa hoãn. Mà những yêu vật kia rõ ràng đến có chuẩn bị, há chịu từ bỏ ý đồ!
Trong tinh không, năm nhân ảnh từ xa tới gần. Mấy chục cái thân ảnh nọ bay ngang đụng thẳng bỗng nhiên an ổn lại...