....... . .
Một đám yêu vật Luyện Hư mà thôi, có người nói rồi, không đáng để lo!
Một đoàn yêu vật Hợp Thể sao?
Trên 60, 70 con yêu vật, hơn nữa năm cao thủ sâu không lường được ư? Không cần nói nhiều, đủ để dọa chết người!
Vào lúc tai vạ đến nơi, thời khắc sinh tử sớm chiều, đoàn người của trong giới Tiên vực, không nói đùa thoải mái, đã quên cuộc tranh giành giới chủ, thậm chí còn quên sự tồn tại của chính mình! Giờ khắc này, chỉ có kinh thuật vô biên và sợ hãi đánh tới, khiến người ta khó có thể tự giữ!
Thiên Trường Tử rõ ràng là một lão giả cẩn thận hơn nữa trầm ổn, chỉ một thoáng biến thành hạng người luống cuống chòm râu loạn chiến, vẻ mặt kinh hãi đầy mặt! Ông ta giơ tay lên liền muốn khai mở khoang hạm cửa sau của tinh thuyền, vẫn không quên hô lớn:
- Chạy trốn! Chia nhau nhau chạy trốn...
Hạ Nữ bên cạnh vẫn bộ dáng mặt hoa thất sắc, lại đột nhiên giật mình tỉnh lại, đưa tay hét lớn:
- Chậm đã!
Khí thế của Thiên Trường Tử chợt mạnh, dựng râu trừng mắt mà quát:
- Vì sao ngăn cản...?
Lúc này chạy trốn có lẽ có thể cướp một con đường sống, vì sao có người ngăn cản? Hơn mười tên Luyện Hư đệ tử chen lấn cùng nơi, đều bị hoảng sợ thất thố. Số mạng sắp đến, đang đợi một đám yêu vật giày xéo, còn phải nghe theo sự quyết định của những trưởng bối này. Thì ra là thế a! Sinh tử do hắn, không phải mình...
- Vì sao? Ta...
Hạ Nữ chỉ cảm thấy có chút không đúng, mà nàng ta xưa nay mồm miệng lanh lợi, trong tình thế cấp bách lại nói không ra nguyên cớ. Đúng lúc này, Thành Nguyên Tử một mực trầm trầm im lặng đột nhiên lên tiếng nói ra:
- Thiên Trường Tử, ngươi hồ đồ! Trước mắt chia nhau chạy trốn, chỉ sẽ bị đánh chết. Chư vị ở đây, ai có thể hơn được độn pháp của yêu vật chứ...?
Thiên Trường Tử bấm pháp quyết chưa tế ra, trên tay chợt ngừng, vội vàng quay đầu...
Thành Nguyên Tử lời vừa mới dứt liền không lên tiếng, trên mặt lờ mờ càng thêm nặng nề; Thủy Hàn Tử đã là lệ khí đầy người, có vẻ nóng nảy bất an; Nguyệt Huyền Tử lại gật đầu phụ họa, ý là thời cơ chạy trốn đã không công bỏ lỡ...
Thiên Trường Tử trố mắt thất thanh hỏi:
- Lại phải làm gì cho đúng? Như vậy chờ chết hay sao...?
Tình hình rơi vào tình thế tràn ngập nguy hiểm, ông ta chỉ muốn tìm người có kiến thức tới nắm chắc quyết định, kìm lòng không đặng xoay người hỏi:
- Qua Linh Tử đạo hữu...
Qua Linh Tử đứng bên cạnh Thiên Trường Tử và Hạ Nữ, tay vuốt chòm râu, mặt đỏ thắm sắc tỏ ra tái nhợt, hai mắt lại chuyển động không ngừng, trong thần sắc còn lộ ra một chút lo âu và bất an. Ông ta đang nhìn bóng lưng cách đó không xa, nhất thời nỗi lòng rối tung không hiểu. Lời nói của Thiên Trường Tử đã trở thành gió thoảng bên tai...
Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, tự mình chắp hai tay sau lưng, yên lặng nhìn về phía trước của tinh thuyền. Ngay khi năm thân ảnh trong tinh không u ám dần dần tới gần, đồng tử mắt của hắn hơi chút co rụt lại.
Năm người kia vượt ngang trời xuất hiện, tướng mạo và tu vi khác nhau!
Ba người nam nhân của Hợp Thể hậu kỳ cường tráng xuất hiện. Hai người cầm đầu không ngờ lại là cao thủ của Phạm Thiên cảnh...
Một người trong đó, là nam nhân trung niên da mặt vàng sậm, có cảnh giới của Huyền Tiên nhân hậu kỳ. Thân thể y ta cao lớn, da thú che kín thân thể, tướng mạo xấu xí, thần sắc kiêu căng mà âm lãnh. Hơn nữa một đôi tròng mắt lộ ra bên ngoài, trong hung hãn lộ ra mấy phần dữ tợn!
Còn lão giả có râu trắng khác, có tu vi qua Huyền tiên nhân trung kỳ. Hai gò má của lão ta nhấc ngang, mặt mang nụ cười, không phải Yêu Vương của Yêu vực kia thì là ai?
Giờ này khắc này, Lâm Nhất dường như đã minh bạch cái gì. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, ngầm thở phào một cái, Huyền Thiên thuẫn xuyên qua cơ thể, ngầm giọng quát với thầy trò Dư Hằng Tử phía sau lưng:
- Cẩn thận...
Lời của hắn vừa mới ra khỏi miệng, bốn phía đột nhiên vang lên một loạt tiếng nổ oành đùng như tiếng sấm...
- Oành, oành, oành...
Tinh thuyền còn trong quá trình phi hành, đột nhiên bị hơn mười đạo Lưu Tinh va chạm mãnh liệt. Thế đi của nó bỗng nhiên dừng lại, lập tức liền như một khối hòn đá to lớn rơi về phía phương xa. Mà từng con một yêu vật lập tức hiện ra thân hình, vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục truy đuổi tăng thêm các loại tàn phá cuồng bạo...
Năm người chặn đường từ từ ngừng lại, từng người một có chút hăng hái mà nhìn xem náo nhiệt.
Tinh thuyền kia chịu đủ hành hạ, đang rơi thật nhanh xuống một cái tàn tinh cô tịch. Trong một loạt lôi minh và từng đạo ánh sáng, đó tựa như một đoàn lửa khói thiêu đốt xẹt qua tinh không u ám, mỹ lệ mà quỷ dị...
Thấy đại công cáo thành, lão giả cầm đầu râu bạc trắng đắc ý cười nói:
- Chuyến này có sự tương trợ của Thương Quý huynh, có thể nói là làm ít công to a!
Lão ta nói xong, bèn chuyển chắp tay một cái về phía người trung niên bên cạnh, bộ dáng rất hòa nhã.
Tinh thuyền nho nhỏ không chịu nổi một kích...
Người trung niên được xưng là Thương Quý ngạo mạn lắc đầu một cái, lại nói: