Vô Tiên

Chương 2011: Chương 2011: Sinh tử do hắn (2)




Hạ Nữ thấy nhà mình bị kéo vào cuộc phân tranh, hơi chút bất đắc dĩ, mơ hồ có chút không vui. Mà đạo lý bảo toàn khi thực lực không đủ, quan tâm ở chỗ không tranh chấp trước người khác, cũng không lạc hậu sau người. Hơn nữa tùy cơ ứng biến, đó không muộn!

Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử nhìn nhau, đều hít một tiếng như tự biết trước tất cả vậy. Quả nhiên, người đó sớm có dã tâm! Việc đã đến nước này, xem như bị bắt lên phải thuyền giặc! Mà không thể trở mặt, lần trước lượm được tánh mạng đã thuộc về may mắn...

Thành Nguyên Tử mang một gương mặt gầy gò, mang theo thần tình kinh ngạc nhìn về phía Dư Hằng Tử, còn có cái thân ảnh ngạo nghễ bất quần kia. Hắn lại muốn nhất thống trong giới sao? Cuồng vọng đến cực hạn, chính là ngu muội không biết! Giới ngoại như thế nào ngồi xem trong giới quật khởi, như thế chẳng lẽ không phải dẫn đến hoạ lớn ngập trời ư...

Hết thảy trước mắt, khiến cho Lâm Nhất không có hứng thú. Hắn ngược lại xuyên thấu qua tinh thuyền nhìn về phía phương xa, trong thần sắc như có điều suy nghĩ. Mọi người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, tu sĩ cũng thế! Sống trên mấy ngàn vạn năm thì có sao đâu chứ? Đối mặt lợi hại được mất, không có tâm cảnh lạnh nhạt bình thường, chung quy một người phàm phu tục tử thôi! Mà tạm thời bỏ xuống những thứ này không đề cập nữa, thời cơ của đám súc sinh kia hiện thân có chút cổ quái. Nếu không tới gần Yêu vực, chính là...

Lâm Nhất nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên động một cái. Hắn quay đầu nhìn về phía Qua Linh Tử, ánh mắt hùng hổ dọa người...

Vào lúc mọi người tâm thần không yên, sắc mặt của Dư Hằng Tử trầm xuống. Người ở đây đều là nhất phương chí tôn, giữa lẫn nhau có lẽ có lễ tiết qua lại, trong lui tới còn lưu giữ lại mấy phần mặt mỏng. Mà Qua Linh Tử nhiều lần làm khó dễ, hơn nữa lời lẽ trách móc khó nghe, không ngờ lại đến trình độ không cố kỵ gì. Đây đã không phải đơn giản khinh thường coi rẻ, mà dụng ý không thân thiện. Ông ta nhìn đối phương nói ra:

- Kế sách vừa rồi của ta, chẳng qua là tuân theo lệ cũ thông thường của trong giới thôi! Cho dù ngươi cố ý không theo, cũng uổng công...

Qua Linh Tử rời khỏi thạch tháp cách xa hai bước, vẫn mang theo thần tình cười nhạo. Khi ánh mắt ông ta có điều chạm đến, lại vội vã nhoáng lên một cái, tránh khỏi Lâm Nhất tới gần, chỉ để ý hướng về phía Dư Hằng Tử nói ra:

- Nếu như tuân theo lệ cũ, lúc này lấy trong giới môn hộ phân chia cặn kẽ tính toán. Bằng không, không thể khiến người tâm phục khẩu phục! Hơn nữa để ta tới phân trần một hai...

Ông ta bẻ ngón tay lại nói:

- Ngươi và Lâm đạo hữu cùng thuộc về Hoành Thiên nhất gia, mặc dù cộng thêm hai người Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử, chẳng qua là ba trong tám mà thôi, sao có thể tính toán là đã qua một nửa chứ? Hạ Nữ vẫn chưa đáp ứng đồng lưu hợp ô, giới chủ vừa nói đơn giản trò đùa thôi, ha ha...

- Qua Linh Tử, ngươi lòng dạ tiểu nhân...

Dư Hằng Tử tự xưng là dụng tâm lương khổ, lại liên tục gặp gây khó khăn cũng bị tùy ý cùng nhục, không kìm nổi tức giận trong lòng. Mà ông ta lời còn chưa dứt, Lâm Nhất đột nhiên lên tiếng khuyên can nói:

- Chớ uổng phí nước miếng, sinh tử do ông ta, nghe theo mệnh trời...

Dư Hằng Tử tự cho là đắc kế, vuốt râu cười ha hả.

Dư Hằng Tử lại có điều suy đoán, không khỏi thần sắc khẽ biến. Chỉ thấy Lâm Nhất chuyển hướng về phía Thiên Trường Tử lạnh lùng nói ra:

- Còn không mở ra tinh thuyền mỗi người tự chạy, bằng không toàn quân bị diệt...

Nghe được lời ấy, mọi người vội vàng thi triển thần thức xuyên thấu qua tinh thuyền nhìn lại. Chỗ sâu tinh không u ám bên phía trái, hai, ba mươi đạo Lưu Tinh chạy nhanh đến.

Thiên Trường Tử thấy được tình hình xa xa, không khỏi thất kinh, liên tục xua tay nói ra:

- Khai mở cửa khoang hạm thế tất có trướng ngại phi hành, ngàn vạn lần không thể...

Lâm Nhất lười dài dòng, giơ tay lên đánh lên mấy pháp quyết. Mà thuận theo động tác, cửa khoang hạm của tinh thuyền vẫn chưa mở ra.

Thiên Trường Tử cố gắng trấn định, không phải không có căng thẳng ho nhẹ một tiếng, nói:

- Tinh thuyền do ta tự tay luyện chế, pháp quyết điều khiển dĩ nhiên có khác với người khác!

Lâm Nhất không có tính nhẫn nại, vung ống tay áo, lạnh giọng quát lên:

- Còn dám tiếp tục trì hoãn, chớ trách Lâm mỗ trở mặt!

Thần sắc của Thiên Trường Tử đọng lại, vẫn không chịu đi vào khuôn khổ, có điều dưới sự đề phòng, nói ra cứng rắn:

- Đạo hữu an tâm chớ vội...

- Ha ha! Sợ hắn làm chi!

Qua Linh Tử nhoáng lên một cái đến bên cạnh Thiên Trường Tử. Sau khi ông ta an ủi đối phương một câu, mang theo tư thế sóng vai ngăn địch, hướng về phía Lâm Nhất cười nói:

- Ngươi chưa trở thành giới chủ, đã ngang ngược kiêu ngạo như thế, đợi một thời gian là được rồi!

Ông ta vừa nhìn về phía đám người Thành Nguyên Tử, mê hoặc nói:

- Chư vị có thể thấy rõ chứ? Sự tình liên quan an nguy chuyến này, có người đang muốn này nọ kia, chúng ta cùng chung mối thù mới phải...

Qua Linh Tử nhân cơ hội sanh sự, những người khác đứng ngồi không yên. Thành Nguyên Tử và Chương Trọng Tử từng người đã đi ra thạch tháp. Hạ Nữ đứng một bên lấm lét nhìn trái phải. Hơn mười tên Luyện Hư đệ tử đua nhau đứng dậy. Chung quanh lập tức có vẻ hỗn loạn lên!

Thầy trò Dư Hằng Tử mặc kệ tình hình trước mắt, đều đang chú ý nhất cử nhất động của Lâm Nhất. Ở một địa phương lớn như vậy, đi tới đi lui còn ngại nhiều người vướng bận. Thật sự muốn trở mặt động thủ, chỉ có phá hủy tinh thuyền...

Ánh mắt của Lâm Nhất dừng lại chốc lát trên người Qua Linh Tử, tiếp tục lướt qua mỗi người ở đây, bỗng nhiên khí thế thu lại, ngửa đầu thở dài một tiếng, nói ra:

- Không muốn chia nhau chạy trối chết, thì không cần chạy thoát nữa! Chư vị tự cầu phúc đi!

Hắn xoay người mặt hướng về phía pháp trận trước tinh thuyền, chắp hai tay sau lưng, im lặng không nói nên lời.

Chẳng qua là chốc lát, Thiên Trường Tử đột nhiên la thất thanh nói:

- Đại sự không ổn...

Mọi người theo ra hiệu, nhìn về phía tinh không, từng người một sắc mặt thảm biến!

Bên trái tinh thuyền, hai, ba mươi con si loan thú kia đã đến ngoài ngàn dặm; phía sau tinh thuyền, không biết khi nào lại thêm ba, bốn mươi đạo Lưu Tinh bay vù vù, mắt thấy càng lúc càng gần; mà ngay phía trước tinh thuyền, có năm đạo bóng người khí thế hung hăng xếp thành một hàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.