Nói mấy câu, hai người không dám ở lâu, đứng dậy tiếp tục tiến lên phía trước. Lúc này, Lan Kỳ Nhi giống hệt người phàm, ngay cả ngự phong thuật cũng không thi triển được, dưới chân chậm đi rất nhiều.
- Nếu không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là ngươi cứ mang ta đi...
Nhìn thấy Lâm Nhất quay người lại, vẻ mặt khổ sở, Lan Kỳ Nhi lại hào phóng đưa tay ra.
Da mặt nóng lên, tự nghĩ vẫn là tạp niệm quấy phá, không chần chừ nữa, Lâm Nhất thuận tay lấy ra một đám mây xanh nâng Lan Kỳ Nhi ngồi lên, làm đối phương kinh ngạc một hồi. Hắn ngồi ở một bên, điều khiển Bích Vân Sa, đi về phía trước.
- Tốc độ độn của pháp khí phi hành này không nhanh, nhưng lại hơn ở chỗ an ổn, đối với một người đang bị thương trên người như ta thì đây là một biện pháp tốt để thay đi bộ. Lâm Nhất, pháp khí này đến từ đâu, có thuận tiện nói không?
Mang theo gương mặt vui vẻ, Lan Kỳ Nhi tò mò hỏi.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, người bên cạnh má ngọc mỉm cười, lúm đồng tiền nhợt nhạt, trong mắt sáng mang theo thần sắc giảo hoạt giống trong quá khứ. Lâm Nhất chưa kịp nói lại nghe Lan Kỳ Nhi nói tiếp:
- Đừng nói vội, trước tiên nhìn sắc mặt, rõ ràng là trong lòng có quỷ! Lâm Nhất, đối nhân xử thế phải đàng hoàng, nói phải thành thực...
Nói đến đây, tiếp theo nàng ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Lần này, ngươi và ta cùng nỗ lực.
Nói hết một câu, Lan Kỳ Nhi mím môi cười với Lâm Nhất.
Tiên tử trước mặt người khác và đồ đệ luôn trầm ổn yên tĩnh cao ngạo, lúc này, chỉ là một nữ nhi gia tầm thường. Có thể nhìn thấy tính tình đích thực của đối phương làm người ta vui mừng. Lâm Nhất nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Đây là vật của một vị tiền bối...
Một đám mây xanh bay từ dưới đất, đi vào nơi sâu thẳm không biết sẽ đi tới đâu, cũng không làm trở ngại cuộc nói chuyện của hai người. Kể đại thể căn nguyên của Bích Vân sa một lượt, có lẽ là nhớ tới chuyện cũ, Lâm Nhất không nhịn được thở dài một cái.
- Bích vân du du,
Tiên hương lộ yểu;
Lưỡng tình tương y,
Nhất khúc tuyệt xướng...
Nhân thế này có cảnh ngộ như vậy, thật đáng tiếc!
Lan Kỳ Nhi cũng khẽ thở dài một tiếng, trong thần sắc có chút hướng về. Nàng nhìn Lâm Nhất trên mặt hiện lên một chút ảm đạm, sẵng giọng:
- Chẳng lẽ thân làm tu sĩ thật sự phải chặt đứt tình duyên mới có thể nhất tâm hướng đạo? Chẳng phải vẫn nghe tiên đạo là thứ để mơ ước, nhưng tình yêu cũng là kho báu vô giá hay sao!
Lâm Nhất lắc đầu, ý bảo mình cũng không suy nghĩ gì nhiều. Dường như đã nhìn ra tâm tư của đối phương, Lan Kỳ Nhi khôi phục lại thái độ bình thường, lại cười một tiếng. Nàng tự tay đưa thanh trường kiếm màu bạc qua, lại cảm thấy thân kiếm nặng nề, đánh giá, nói:
- Lang Nha kiếm? Kiếm này sát khí bức người, quả nhiên không giống bình thường, chỉ là, có hơi xấu một chút, không hợp với phong thái của Diệp Vũ đạo hữu!
Gãi đầu một cái, Lâm Nhất chỉ đành phải nói ra tình hình thực tế. Lan Kỳ Nhi vẫn chưa pha trò mà là nhẹ nhàng vung trường kiếm, nghe được tiếng kiếm rít nhè nhẹ. Nàng thoáng động dung, khen:
- Một đệ tử ngoại môn, vừa tân tấn Trúc Cơ đã thử luyện chế linh khí, đúng là không dễ! Lang Nha kiếm này có thể rèn được lại cũng là một chuyện may mắn! Huống chi, kiếm này tuy là xấu xí chút nhưng không mất đi sự sắc bén, lại kiêm thế sát phạt bén nhọn, đã thắng thượng phẩm linh khí tầm thường rồi. Ngươi đừng nên tự coi nhẹ bản thân.
Lời này nghe thực hưởng thụ! Chỉ có điều Lang Nha kiếm hung tướng dữ tợn xác thực là khó coi. Lâm Nhất nhận lấy trường kiếm, lại nghe Lan Kỳ Nhi than thở:
- Tuổi ngươi còn trẻ mà những việc trải qua cũng thật siêu phàm. Lúc rảnh rỗi nói với ta nghe, được không?
Lâm Nhất gật đầu đồng ý, xoay người nhìn thấy đối phương đang nhếch khóe miệng, nói:
- ... Cô?