Kim Ngô ba cánh đã tới, trong thạch động còn lại một con Kim Ngô bắt đầu càn rỡ, liều lĩnh đánh tới thân ảnh nhu nhược kia. Đang lúc Lan Kỳ Nhi khẽ thở dài một tiếng khép hai mắt lại, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên bên tai nàng.
- Ta tới đây!
Là hắn tới! Lan Kỳ Nhi ngạc nhiên mở hai mắt ra, dục niệm lần nữa hiện lên, lúc sắp bị ánh sáng màu vàng khống chế, nàng đứng dậy, chỉ thấy một tia ngân quang xuyên qua khe hở tử vong, đột nhiên tới.
Một bàn tay to hữu lực ôm vào hông của Lan Kỳ Nhi. Nàng không chút chậm trễ nắm chặt cánh tay của đối phương.
Tiếng gió gào thét bên tai, thân thể đột nhiên bay lên khỏi mặt đất. Lan Kỳ Nhi chỉ cảm thấy mình cùng người nọ như hóa thành lưu tinh đâm rách đêm tối bay trên không trung, tim của nàng đập thình thịch! Mới rồi sinh ra sự chờ mong, chính là chờ mong hắn tới sao?
...
Lâm Nhất ôm Lan Kỳ Nhi nhảy vào một cái cửa động, thấy phía trước cũng không có Kim Ngô xuất hiện thì không khỏi thầm hô một tiếng may mắn! Lúc gần bay tới thạch động, không ngờ lại kinh tâm động phách như vậy! May mắn, sinh tử như ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm!
Trường kiếm giơ phía trước, hồng quang chiếu sáng lối đi. Lâm Nhất ôm Lan Kỳ Nhi bay ở phía sau, đi dưới lòng đất. Cứ vậy không chút ngừng nghỉ, cho tới hơn nửa canh giờ sau, phía sau lại không có động tĩnh của Kim Ngô, hai người chậm rãi ngừng lại.
- Ân tình hôm nay, ngày sau... Kỳ Nhi sẽ liều mình tương báo!
Giọng nói mang theo hương lan nhè nhẹ vang lên bên tai, lúc này Lâm Nhất mới bận tâm tới sự mềm mại trong ngực, trong lòng đột nhiên giật mình. Hắn vội vàng buông tay ra, nói:
- Nói quá lời rồi!
Lan Kỳ Nhi lại vịn tay đứng vững, hai người cách xa nhau trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, trong chốc lát lặng lẽ không tiếng động!
- Lâm Nhất...
- ...
- ... Gọi ta là Kỳ Nhi là được...
- ... Nghỉ ngơi một chút, thế nào?
- Ừ!
- ...
Trong không gian đen đặc, hai người lẳng lặng ngồi đó. Sau một lúc lâu, Lan Kỳ Nhi nói:
- Thương thế của ta không dùng ba ngày thì chưa thể khỏi hẳn được, cũng không vội vã lắm... còn không biết Thái Doanh và Ngọc Lạc Y thế nào rồi nữa?
Lâm Nhất vẫn chưa trả lời, cứ như thế trong chốc lát vẫn là thần thái quẫn bách.
... Nói liều mình tương báo... Lời nói của nàng rất nhẹ, thần thái rất thong dong, dường như nói một câu bình thường vậy, nhưng khi Lâm Nhất nghe được lại không chỉ đơn giản là một lời hứa sinh tử, nhất thời làm lòng người khó dằn lại được. Trên thế gian hỗn loạn này có nhiều sinh linh luân hồi đền đáp lại, mà người nguyện chết vì ngươi, dốc cả một đời đâu ra gặp được vài lần? Nam nhi chính là một người cởi mở trong chuyện sinh tử, một tiên tử dung mạo xinh đẹp như thế lấy mệnh tương báo, có ý nghĩa như thế nào?
Đây tựa như là một câu hứa hẹn trong lúc lơ đãng, nhưng làm tâm tư của Lâm Nhất càng thêm trĩu nặng. Hắn cảm thấy mình không chịu nổi, thực sự kỳ vọng đó chẳng qua là một câu nói trong chốc lát Lan Kỳ Nhi cảm khái mà thôi... lúc nỗi lòng đang hỗn loạn lại thấy đối phương ân cần hỏi:
- Không phải là có gì không thích hợp đấy chứ...?
Thu lại tâm hồn đang lơ lửng, lắc đầu ra hiệu mình không sao cả, Lâm Nhất nói:
- Dưới lòng đất tứ phía là huyệt động, ứng với sào huyệt của Kim Ngô, hai người chúng ta có thể chạy thoát được hay không còn chưa biết, chỉ mong mấy người Ngọc Lạc Y... có thể tìm được lối ra!
- Ừ! Nơi có nguy cơ tứ phía như thế... đi tới đâu lo tới đó, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc mà thôi.
Lan Kỳ Nhi cũng nghe được ý mà Lâm Nhất muốn nói. Sau khi phụ họa một câu, thần sắc nàng trù trừ, tiếp đó tự nhiên cười nói:
- Trước đây gặp ngẫu nhiên trên biển, ai mà ngờ tới hôm nay, lúc này lại có tình hình như vậy...
Nói về sự chật vật của hai người, lời nói của Lan Kỳ Nhi ung dung mà không thiếu sự khôi hài. Lúm đồng tiền nhẹ hiện, có mùi lan nhè nhẹ làm trong lòng đất nặng nề mà đen nhánh này thêm mấy phần ấm áp trong bóng đêm.