Vô Tiên

Chương 818: Chương 818: Lòng có lo lắng (1)




Kim Ngô một cánh, Kim Ngô hai cánh lần lượt dũng mãnh tiến ra, đều khoác áo giáp kim hoàng, hàm răng bén nhọn va vào nhau lộc cộc, dưới bụng có vô số chân cứng nhanh chóng di chuyển, trên vách đá tràn ra hỏa tinh lấm tấm.

Có lẽ là nhìn thấy có người xông vào lãnh địa, hai con Kim Ngô cầm đầu vỗ hai cánh, diện mạo dữ tợn như giành ăn mà xông tới.

Đây là hắn đã xông vào sào huyệt của một con Kim Ngô rồi, thảm! Lâm Nhất không dám chống đỡ, quay đầu chạy đi. Đừng nói tới một tu sĩ Trúc Cơ như hắn, cho dù tu sĩ Kim Đan ở đây chỉ sợ cũng chỉ còn cách chạy thoát thân mà thôi.

Những con Kim Ngô này sao bằng lòng bỏ qua, mỗi con đều hưng phấn men theo cửa động đuổi theo.

Chưa qua một hơi, thở Lâm Nhất cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Vốn tưởng rằng dưới đất này quanh co, Kim Ngô hai cánh không có đất di chuyển, nhưng nó lại thần tốc như tu sĩ sử dụng Ngự Phong thuật. Còn tình hình sau lưng làm người ta há miệng trợn mắt.

Súc sinh này không bay, bò trong động nhưng lại không hề chậm hơn chút nào. Vô số chân bắt đầu vung lên, chỉ nghe tiếng vang sàn sạt như hàng vạn cái muôi cơm cọ sát vào nhau, làm da đầu tê dại, dái tai co rút. Chỉ trong thời gian một nháy mắt, Kim Ngô liền đuổi theo, nhanh chóng như vậy khiến ngự phong thuật của Lâm Nhất cũng ảm đạm phai mờ.

Lúc này Lâm Nhất mới hiểu, Kim Ngô này có tốc độ độn kinh người trên trời nhưng dưới đất cũng như cá gặp nước. Còn mình lúc này chỉ là một con mồi của đám súc sinh này mà thôi. Nếu cứ tiếp tục đuổi bắt như thế này, mình căn bản không trốn thoát nổi. Một cơn gió lạnh làm người ta hít thở không thông tập kích tới phía sau, hắn không dám lưỡng lự, cánh tay chấn động, Lang Nha kiếm nở rộ ngân mang, rít lên một tiếng liền hóa thành một vệt sáng, một người một kiếm vội vã rời đi.

Tình hình nguy cấp ở phía sau hơi chậm lại, trong khoảnh khắc, cửa động mới rồi đi tới đã nằm trong thần thức, khiến sắc mặt của Lâm Nhất lại biến đổi.

Trong thạch động hai ba chục trượng không tìm thấy thân ảnh của ba người đi tìm kiếm lối ra, lại nhìn thấy mấy con Kim Ngô đang tấn công lung tung vào trận pháp của Tiển Phong.

Sao lại có tình hình như vậy?

Đang lúc Lâm Nhất vô cùng gấp gáp, Tiển Phong lại không ngừng hối hận. Sớm biết như vậy thì cần gì phải dây dưa ở chỗ này. Bây giờ bị mấy con Kim Ngô vây khốn, đi không được trốn không xong, phải làm sao mới ổn đây!

Tiển Phong ở trong trận pháp cố gắng duy trì, lại không làm gì được đám Kim Ngô đang điên cuồng và hung mãnh. Gã dồn linh lực toàn thân như không muốn sống mà dẫn vào trong trận pháp, nhưng trận pháp vẫn lung lay sắp đổ, sắp bị lật úp.

- Sư muội! Giúp ta một tay!

Tiển Phong gào thét, căn bản không cố kỵ người nọ đang có trọng thương trong người.

Lan Kỳ Nhi vẫn yên lặng không di chuyển, chỉ là thần sắc mệt mỏi khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Ta không tiếc sức mình, thế nhưng...

Thương tích đã kéo dài nhiều ngày vẫn phải đau khổ chống đỡ, vì cứu Lâm Nhất đã dồn toàn lực rồi, lúc này trong cơ thể nàng đã hoàn toàn kiệt sức, không khác gì người phàm. Trước mắt sự sống chết chỉ có thể bất đắc dĩ.

- Đều tại tên Lâm Nhất ghê tởm kia...

Tuyệt vọng sinh phẫn nộ, phẫn nộ rống lên, Tiển Phong đổ hết nguyên nhân tai họa lên người Lâm Nhất. Dường như không như thế, không đủ để giải quyết sự khủng hoảng trong đầu bây giờ, không làm như thế, cảnh tuyệt vọng này sẽ không thể nghịch chuyển!

- Ầm!

Một tiếng nổ vang, Kim Ngô bất chấp oán niệm của Tiển Phong, phá vỡ trận pháp. Nhất thời, thân ảnh của hai tu sĩ hiện ra. Chỉ có điều một người tĩnh nhược như trăng non, một người điên cuồng như chó dại.

Đối mặt với Kim Ngô hai cánh hung ác dũng mãnh, thương thế của Tiển Phong đã khỏi hơn nửa, còn có sức đánh trả. Chỉ là, lúc này gã không có chút ý niệm chống lại trong đầu nào.

- Ầm!

Lại một tiếng vang dội, một con Kim Ngô bị đụng tới lộn ngược, tiếp đó xuất hiện một tu sĩ toàn thân là vết máu, trên tay phải chỉ còn lại nửa đoạn, tình hình chật vật nhưng lại đằng đằng sát khí. Đây chính là Thịnh Truyền Chi của Hắc Sơn tông, nhìn thấy hai tu sĩ bị Kim Ngô vây khốn, y có vẻ hơi kinh ngạc, ngược lại, mắt lộ hung quang.

- Ùng ùng

Lại một trận nổ đất rung núi chuyển theo nhau mà tới, không đợi Lan Kỳ Nhi và Tiển Phong nhìn lại, Thịnh Truyền Chi kia sau khi mắng một tiếng liền chui vào một cái cửa động.

Lúc còn chưa kịp nhìn, Thịnh Truyền Chi tới cửa hang kia liền có một tiếng nổ tung ở cửa hang, Kim Ngô ba cánh đào một đường đuổi tới động.

Hai, ba lần thay đổi này chẳng qua phát sinh trong một hơi thở. Dường như tất cả vận rủi và kiếp nạn khiến người ta kinh hãi và bất ngờ không kịp đề phòng trên thế gian này trong một tích tắc đã ập vào hang động. Tất cả chuyện này xác thực làm người ta không biết làm thế nào cho phải.

Tiển Phong sợ đến mức hồn phi phách tán, lúc Thịnh Truyền Chi chạy thoát thân, lúc Kim Ngô ba cánh đuổi theo, nhìn thấy có chỗ trống, gã liền đâm thẳng đầu vào một cái cửa động. Sư muội mà gã luôn coi như trân bảo bị vứt lại sau lưng không chút lưu tình.

Thần sắc của Lan Kỳ Nhi vẫn bình yên, dưới tình hình như này, nàng biết khó có thể may mắn tránh khỏi cái chết. Cùng với việc bi thương cùng bàng hoàng, không bằng cứ thản nhiên đối mặt. Chỉ là, trong lòng mơ hồ sinh ra một phần mong đợi! Mong đợi cái gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.