Lâm Nhất cười ha ha, bộ dạng vân đạm phong kinh. Hắn thu hồi Tử Kim hồ lô, tay áo khẽ chấn động, hai chân rơi xuống đất. Bất chợt vào lúc này, một tiếng “rặc rặc” trầm đục vang lên, kế đó, hắn lập tức nghe thấy Hoa Trần Tử kinh hỉ kêu lên:
- Hì hì! Phá được cấm chế rồi...
Cấm chế được phá ra sao, mọi người khó mà giải thích được. Sau một hồi quang mang màu vàng vặn vẹo thì đột nhiên trên mặt thạch bích trơn bóng hiện ra một cánh cửa đá khép chặt. Cánh cửa kia rộng năm thước, cao hai trượng, chung quanh kín kẽ, dáng vẻ khá là chắc chắn.
Hơn hai mươi người vây kín trước thạch bích, tất cả đều sững sờ. Người nào người nấy nhìn tấm cửa đá chắc chắn kia rồi lại âm thầm kêu khổ.
Không thể nghi ngờ nữa, kế tiếp nhất định còn phải dốc hết sức lực để phá được cửa đá này. Mà ở bên trong Hư Vô giới lại không có linh khí để hấp thu, dưới sự ảnh hưởng của thiên địa cấm chế, mọi người chỉ xuất ra ba phần sức lực thì đã hao tổn hết một thân tu vi rồi. Lại bận rộn thêm mấy cnh giờ, chỉ sợ từng người một sẽ mệt rã mà gục xuống.
Mọi người còn đang suy nghĩ nên xử lý động phủ thế nào thì đã thấy Lâm Nhất bước về phía này. Từng người vội vàng đứng tách sang hai bên, nhường đường cho hắn. Nếu như vị này chịu ra tay tương trợ thì chắc chắn là làm chơi ăn thật rồi.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, thần thái tự nhiên. Hắn gật đầu, ý cảm ơn với những người đã nhường đường cho mình, chậm rãi bước đến trước cửa đá, lúc chỉ còn cách ba thước thì dường lại. Hắn ngưng thần dò xét, rồi nhẹ nhàng nâng tay phải lên, sau đó thì kinh ngạc quay đầu. Giống như tâm ý tương thông, hơn hai mươi vị nguyên anh tu sĩ đều đồng loạt lùi lại mấy trượng, ngay cả đám người Hoa Trần Tử, Ninh Viễn cũng bày ra bộ dạng cẩn thận.
Đây là... Ừm! Chỉ sợ là không may rước phải tai họa rồi. Thấy thế, Lâm Nhất cũng không tỏ vẻ gì, lập tức quay người lại, chạm tay lên cửa đá.
Đám người vây xem tập trung cao độ, chờ đợi động tĩnh sắp xảy ra.
Hoa Trần Tử vừa lo vừa hả hê, ai bảo tiểu tử kia tác oai tác quái bày trò ra như vậy.
Trong lúc mọi người đang còn kinh ngạc...
Thì Lâm Nhất đã có động tác, bàn tay hắn nhẹ nhàng dùng lực, cánh cửa đá khép chặt kia bỗng nhiên không một tiếng động tự hành mở ra. Một cửa động ngăm đen xuất hiện trước mặt mọi người. Cửa động kia cao rộng hơn một trước, tĩnh mịch âm u. Trong mắt hắn hiện liên xích mang, có chút ngoài ý muốn mà lắc đầu.
Trên cửa đá cũng không có cấm chế.
- Ha ha, chúng ta lại sợ bóng sợ gió rồi!
- Nơi này không giống như động phủ...
...
Một câu nhẹ bẫng này vừa vang lên, lập tức có người mở miệng chất vấn. Lâm Nhất quay người lại, bước đến gần mọi người. Có chút áy náy cười nói:
- Lúc trước phán đoán sai. Phía sau cửa đá này cũng không phải động phủ mà là một sơn động...
Mọi người lắc đầu, ý bảo không có gì. Động phủ cũng được mà sơn động cũng chẳng sao, ít nhất là cũng không phí một phen tất bật. Chỉ cần ở trong Tiên Cảnh có phát hiện thì nhất định sẽ có thu hoạch. Một cơ duyên ngoài ý muốn ập đến, không một ai cam nguyện bỏ qua cả.
Lâm Nhất trầm ngâm một chút, nói tiếp:
- Mặc dù sẽ có thu hoạch, nhưng khó tránh được phải tìm tòi hư thật! Nhưng mà, lần này đi nguy hiểm khó lường, liệt vị tự quyết định cầm hay bỏ!
Nói xong hắn liền bước ra khỏi cửa động, bộ dạng lại có chút do dự. Nếu như theo lý, thì phía sau màn phong bế của cấm chế phải là động phủ của tiên nhân. Ai ngờ, phí sau chỉ là một sơn động, rốt cuộc nó dẫn đến nơi nào?
Lúc trước, khi phát hiện ra tầng cấm chế phía dưới tấm thạch bích kia, Lâm Nhất đã dùng huyễn đồng tử để dò xét cửa đá, nhưng cũng không tiện tự mình làm việc.
Đám người Văn Huyền Tử, Tùng Vân tán nhân và Mặc Cáp Tề đều có ân với hắn, bọn hắn lời ít ý nhiều. Tuy đều biết rõ ẩn ý của đối phương, nhưng không một người nào có thể lảng tránh. Một đám nguyên anh tu sĩ cũng chỉ có thể đồng hành cùng nhau. Nếu như tận lực mông muội thì khó tránh được cảnh giới bị tổn hại, chỉ có thể thuận theo thế mà giữ bản tâm, lúc này mới có thể cùng tiến lùi được. Cũng có thể xem như là tương kế tựu kế!
Nhưng mà, giữa sườn núi này thật sự có ẩn giấu động phủ của tiên gia, Lâm Nhất thật sự không muốn cho các đạo hữu cùng đồng hành với mình chiếm được tiện nghi. Thật may, tất cả mọi người đều rất thức thời, ai nấy đều tận lức góp sức. Mà không ngờ động phủ trong tưởng tượng của bọn hắn lại là một sơn động quỷ dị...
Thoáng chấn chờ một hồi, rốt cuộc ống tay áo của Lâm Nhất phất nhẹ một cái, mấy đạo quang mang bắn ra. Phù độn trận pháp của Đại Hạ Nhược Thủy tiên sinh có thể truyền tống năm trăm dặm, có lẽ nên sử dụng ở chỗ này rồi. Sau đó, hắn cũng không để ý đến mọi người nữa, nhấc chân tiến vào trong sơn động.
Chưa đi được mấy trượng thì sau lưng hắn đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động. Lâm Nhất chợt dừng chân. Hơn hai mươi người, không một người nào ở lại, tất cả đều tiến vào sơn động, nối gót tiến tới. Một mùi hương bay đến, đúng là Hoa Trần Tử đang chạy đến gần hắn. Phía sau nàng, là Ninh Viễn và hai sư huynh đệ Khồng Huyền.
- Hì hì! Đồng hành với ngươi dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn đấy! Hơn nữa, còn phải xem xem lần này có thu hoạch gì...
Hoa Trần Tử khá là hoạt bát, biểu cảm rất vui vẻ. Ba người sau lưng nàng cũng thả chậm bước chân, ý bảo Lâm Nhất đi trước.
Lâm Nhất vừa mới nhấc chân lên, đột nhiên lại nhìn về phía cửa động, vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức cả người lóe lên, chạy ra khỏi sơn động.
Sự tình xảy ra quá bất ngờ, đám người Hoa Trần Tử chỉ có thể sững sờ đứng yên tại chỗ. Cùng lúc đó, một tiếng chấn động vang vọng khắp tòa sơn động, kế đó là tiếng người nào đó ầm ầm nện xuống đất.
Phát hiện có biến, tất cả các tu sĩ đã tiến sâu vào trong sơn động đều hoảng sợ, vội vàng quay người trở lại. Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sợ hãi không thôi. Đã không thấy cửa đá đâu nữa, đường về đã hóa thành một tấm thạch bích. Lâm Nhất giang rộng tay chân nằm ngửa trên mặt đất, cực kỳ chật vật...
- Cửa đá đi đâu rồi...
- Không thấy cửa đá, đường về bị cắt rồi...
Có người kinh hô, có người thì lại chạy đến trước tấm thạch bích dò xét. Có người cũng tìm kiếm khắp chung quanh. Tình hình ở trong sơn động rất hỗn loạn.
Sau một hồi kinh ngạc, Hoa Trần Tử cũng bất chấp nghĩ nhiều. Nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Lâm Nhất. Đang định cúi người xem xét thì đối phương đã lầm cồm bò dậy. Hai mắt của cô nương này chợt phát sáng, tò mò nói:
- Này! Ngươi còn có pháp môn dùng đầu đập vào tường nữa hả...
Lâm Nhất đứng dậy, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Mới vừa rồi hắn phát hiện tình huống bất ổn, nhưng vẫn muộn mất một bước. Trong nháy mắt kia cửa đá khép lại, hắn đã không thể né kịp, đầu lâu hung hăng đâm vào thạch bích. Nếu như không phải hắn mình đồng da sắt thì sợ đã sớm xong đời rồi.
Gì mà pháp môn đập đầu vào tường? Lâm Nhất lắc lắc đầu, nhìn về phía Hoa Trần Tử. Đối phương bày ra vẻ ngân thơ, trong dáng vẻ xảo trá chứa đựng sự ân cần. Hắn há hốc miệng, đi về phía ngược lại. Tấm thạch bích kia đã hoàn toàn phủ kín, không còn nhìn ra dấu vết nào của cửa đá nữa. Bên dưới thị giác của huyễn đồng tử, cấm chế tải rộng, khó mà tìm được đường về.
Sau hỗn loạn, trong sơn động trở nên yên tĩnh lại. Thấy Lâm Nhất có hành động, tất cả mọi người đều dừng lại xem thế nào.
Lâm Nhất lẳng lặng đứng đó một lát, sau đó vung tay áo, đánh ra mấy đạo quang mang. Tình hình hiện tại hoàn toàn khác với lúc trước. Một tiếng “đinh đương” vang lên,mấy miếng ngọc phù rơi xuống đất, vỡ vụn, trận pháp khó thành. Hai hàng lông mày xanh nhạt của hắn nhíu chặt lại, lại lấy ra một miếng ngọc phù khác, thuận tay bóp nát. Lúc đó, hắn vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích...