Đám Nguyên Anh tu sĩ có mặt ở đây đều không phải là người bình thường. Lâm Nhất chỉ điểm, đám cao thủ của các đại tiên môn đã lập tức nhận ra sự khác thường của tấm thạch bích kia, từng người một vội vàng tiến đến xem xét.
Chỉ sau một lát, tất cả đều hai mặt nhìn nhau. Dưới tấm thạch bích có thể mơ hồ nhìn thấy một tầng cấm chế bí hiểm. Chỉ thế thôi. Làm gì có cửa đá và động phủ cơ chứ?
Trong sự nghi hoặc và khó hiểu, tất cả các tu sĩ đều không hẹn mà cùng quay đầu lại. Lâm Nhất ngây ngốc đứng tại chỗ không đi, có chút suy tư. Lúc này, một dáng người lại đột nhiên lắc lư.
Thân hình Hoa Trần Tử lóe lên, đã xuất hiện trước mặt hắn, cũng ngẩng đầu lên nhìn. Đôi mắt của Lâm Nhất khá thanh tịnh, phân biệt rõ hai màu trắng đen, không nhìn thấy huyết quang yêu dị. Đối phương chợt cúi đầu nhìn xuống, nàng lùi lại phía sau một bước, cười hì hì nói:
- Chớ thừa nước đục thả câu. Pháp nhãn của ngươi độc đáo, mau nói tình hình thực tế ra đi...
Mọi người gật đầu phụ họa. Ninh Viễn, Không Huyền và Không Nguyên thì đều đã quay người đi đến, thần sắc chú ý, quan sát điểm dị thường.
Ánh mắt của lâm Nhất rời khỏi thân Hoa Trần Tử, thoáng nhìn qua ba người gần đó, rồi mới nhìn về phía thạch bích, hờ hững giải thích:
- Đây là tiên gia cấm chế, đã có hơn ngàn vạn năm rồi, uy lực vẫn còn. Tuy ta phát hiện cửa đá, nhưng lại không có phương pháp phá cấm. Nếu cứ trì hoãn ở đây, không bằng rời đi...
Suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng không thể nào tìm ra được phương pháp giải trừ khống chế, vậy nên Lâm Nhất hoàn toàn cũng không nói điêu. Chỉ là, trong lúc vô tình hay cố ý, lời nói của hắn kích phát tâm tình hào hứng của mọi người.
Hoa Trần Tử thoải mái cười cười, có chút bẫn mãn nói:
- Động phủ tiên gia ngay trước mắt, sao có thể bỏ qua tiên duyên? Trong tình huống chúng ta hợp sức, cũng chưa hẳn là không thể phá được một tầng cấm chế...
Một người Mặc Môn cũng phụ họa theo:
- Lâm đạo hữu chớ lo lắng. Tiên gia cấm chế tuy khó giải, nhưng không phải không thể dùng cường lực để phá...
Không Nguyên Thiên Đạo môn cũng gật đầu nói:
- Chúng ta người đông thế mạnh, trong tình huống hợp lực, có thể ngang ngửa với một vị Hóa Thần tiền bối ra tay.
Lâm Nhất mỉm cười không nói, biểu cảm làm cho người ta khó mà nắm bắt được.
Ninh Viễn cũng khá là dao động, gã ta đưa tay, ý bảo mọi người dừng lại, cất giọng nói:
- Chỉ cần Lâm đạo hữu chỉ ra vị trí của cửa đá, mọi chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta. Nếu như không cách nào phá được vậy thì sẽ tiếp tục chạy đi, cũng không muộn.
Những lời này đúng là suy nghĩ của tất cả mọi người. Có kẻ chỉ vô tình chỉ ra động phủ của tiên gia, làm sao có người không động tâm được. Còn nữa, ở đây có hơn hai mươi vị Nguyên Anh tu sĩ, có thể liên thủ lại để cưỡng ép phá cấm.
Hoa Trần Tử nhìn Lâm Nhất chằm chằm, cười hắc hắc, chợt quay sang nhìn mọi người nói:
- Xin mời Lâm đạo hữu chỉ điểm...
Giống như sớm đã dự đoán được tình hình trước mắt, Lâm Nhất cũng không chần chừ nữa, lập tức bước ra khỏi đám người, cổ tay khẽ run rẩy, một đạo ngâng quang đột nhiên vẽ ra một vòng tròn trên tấm thạch bích cách đó chừng vài trượng. Sau đó, hắn thu hồi long tiên, nói:
- Phá vỡ cấm chế nơi này là có thể thấy được cửa đá!
Nói xong thì liền quay người trở ra, bước đến bên tảng đá lúc nãy ngồi xuống, thần thái nhàn nhã.
Cử chỉ của Lâm Nhất tuy khá là “cao lãnh”, nhưng cũng không dẫn đến chỉ trích, trái lại thì mọi người cũng đã sớm quen với thái độ của hắn rồi. Cao nhân đều có tư thái, hắn cam nguyện chỉ ra vị trí cửa cửa đá đã là có ý tốt rồi.
Tự cho là biết rõ tính tình của ai đó, Hoa Trần Tử chu chu miệng. “Tiểu tử thối này, thật sự là chây lười!” Nàng cũng không vạch trần hắn, mà nhìn về phía mọi người nói:
- Đã có Lâm đạo hữu ở phía sau hậu thuẫn, kính xin liệt vị cùng nhau ra tay!
Không cần mời đến, hơn hai mươi vị Nguyên anh cao thủ đã chủ động tách nhau ra, trong tay mỗi người đều cầm theo pháp bảo, hoặc là phù lục, từng trận nổ vang truyền ra, rất là náo nhiệt...
Trong tình huống tu vi bị hạn chế, khó có thể vận dụng pháp bảo được. Mọi người xếp thành một đoàn trước thạch bích. Tại một nơi nhỏ hẹp như thế này, khó có thể tránh được đụng chạm, từng người một đành phải thay phiên nhau ra trận.
Cứ như vậy, hai canh giờ sau, rốt cuộc Hoa Trần Tử cũng lui ra, thở hồng hộc. Nàng bỏ mấy vị sư huynh sang một bên, đi thẳng một mạch quay lại phía sau. Rồi lấy ra hai khối linh thạch, nắm chặt trong tay, có chút oán giận nói:
- Ngươi cũng thật là khoái chí...
Lâm Nhất xếp bằng ngồi đó, trên tay còn cầm một bình Kim Tử Hồ Lô. Hắn thảnh thơi uống một ngụm rượu, chậm rãi thu hồi ánh mắt. Bên cạnh tảng đá màu vàng đất, dài chừng một trượng, cao chừng ba thước, vùi sâu trong đám cỏ xanh, Hoa Trần Tử một thân áo trắng đứng đó càng làm cho cảnh sắc núi ngày trở nên phong nhã, xinh đẹp động lòng người. Thấy đối phương có chút không cam lòng, hắn khẽ nhếch miệng cười nói:
- Chỉ là một tòa động phủ mà thôi, có lẽ các ngươi nên bỏ qua từ lâu rồi.
Hoa Trần Tử chun chun mũi, giễu cợt nói:
- Nếu như ngươi chỉ vô tình thấy động phủ, tại sao còn vẽ vời cho thêm chuyện ra?
Lâm Nhất nhướng nhướng mày, cũng không hề phân trần, chỉ chậm rãi nâng Hồ Lô rượu trong tay lên.
Hoa Trần Tử thả chậm giọng điệu, nhưng mà oán niệm lại khó tiêu được, tức giận bất bình nói:
- Tục ngữ có câu, phí sức người quản lý người, quản lý người lao động cũng do người. Ngươi tâm cơ thâm trầm, xảo quyệt gian trá, chỉ cần sử dụng thủ đoạn một chút, là đã có thể sử dụng chúng ta như trâu như ngựa rồi, thật sự là khiến người ta bất bình...
Xảo quyệt gian trá, còn có khiến người ta bất bình? Lâm Nhất ho khan mấy tiếng, suýt chút nữa đã bị sặc rượu. Hoa Trần Tử nghiêng đầu, thấy hắn khống việc gì, thì lập tức có chút hứng chí, hả hê. Hắn làm như không thấy, phất phất tay nói:
- Người lao động sao có thể nghỉ ngơi lâu như vậy! Ngươi nên làm việc rồi, đi đi!
Tự biết lời nói của mình có chỗ hơi sai, Hoa Trần Tử hừ lạnh một tiếng. Các sư huynh khác đang nghỉ ngơi cũng lập tức đứng dậy ra tay, nàng đành phải bày ra bộ dạng ngang ngược nhất của mình, hung hăng trừng mắt với hắn một cái, lúc này mới bất đắc dĩ rời đi.