Gã ta cố ý khách sáo chính là muốn xóa bỏ khoảng cách nho nhỏ lúc trước. Mà mọi người thấy gã ta nói như vậy thì đều cảm khái rất nhiều. Vị đạo hữu trẻ tuổi này đến từ Hạ Châu, một thân bản lĩnh quả thật không tầm thường. Có hắn tương trợ, trên đường sẽ bớt đi rất nhiều nguy hiểm.
Không Huyền cùng với sư đệ Không Nguyên của mình cũng trao đổi ánh mắt, hiểu ý lẫn nhau. Hắn ta cũng gật đầu nói:
- Giao tình của Lâm đạo hữu với tiểu tư muội nhà ta cũng không phải là nông cạn, người một nhà không nói hai lời...
Lâm Nhất nhìn sang Hoa Trần Tử, đối phương khá là lém lỉnh, lập tức dương dương đắc ý nói:
- Giao tình giữa ta và ngươi còn nặng hơn cả tính mạng đấy. Đó là chuyện rõ như ban ngày.
Hắn cũng chẳng tỏ vẻ gì, liền quay sang nhìn mọi người, nói:
- Cơ duyên khó lường, nhân lực thì nắm rõ. Lần này đi, tất cả là dựa theo ý trời.
Nói xong thì lập tức vung tay áo, đi trước một bước tiến về phía ngọn núi kia.
Lời này nói rất có lý, nhưng lại không có nhân tình. Ninh Viễn cười khổ một tiếng, đám người còn lại thì hai mặt nhìn nhau. Mà Hoa Trần Tử thì đã nhanh chóng đuổi theo hắn, còn dịu dàng gọi một tiếng:
- Lâm Nhất, chờ ta...
Đường lên núi dốc đứng, đi lại khó khăn, nhưng lại chẳng làm khó được bọn hắn. Cả đoàn người nối đuôi nhau mà đi. Lâm Nhất đi trước, bước chân rất ổn định, cũng không quên dò xét tình hình chung quanh. Ngọn Hư Vô Phong này khắp nơi xanh ngắt, đâu đâu cũng đều là kỳ hoa dị thảo, trong đó không thấy những Linh dược hiếm thấy.
Thấy tình hình này, tất cả các tu sĩ đều động lòng tham, nhưng lại không một ai dám làm xằng làm bậy. Từng người một đều chú ý đến động tĩnh ở phía trước. Hoa Trần Tử sớm đã không kìm nén được nữa, thúc giục nói:
- Thân vào bảo sơn, sao có thể tay không mà về. Lâm Nhất, chư vị đạo hữu không ra tay chính là nể mặt ngươi, nhưng ta cũng không có gì phải cố kỵ...
Lâm Nhất liên tục bước đi, trong mắt, Huyền đồng tử lập lờ. Chung quanh, cấm chế khá là thưa thớt, ngắt vài nhành linh dược cũng không có gì dáng ngại. Hắn cũng không quay đầu lại, hờ hững nói một câu:
- Chỉ được đi cách đây không quá trăm trượng, đề phòng bất...
Hắn còn chưa nói xong câu thì bóng dáng bên cạnh hắn đã lao đi, còn có một tiếng cười thanh thúy, mừng rỡ vang lên:
- Gốc tiên kỳ vạn năm này là của ta...
Cũng không cần ai bảo ai, tất cả các tu sĩ đều thi triển thân pháp, tản ra chạy về phía các vách núi chung quanh. Chỉ có Lâm Nhất là một mình bước đi trên đường đá. Trong lúc tất cả mọi người đang bận rộn thì từ trên cổ tay hắn bắn ra một tia ngân mang. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ linh dược trong phạm vi mười trượng chung quanh hắn đều đã được nhổ về.
Nửa canh giời sau, tất cả mọi người đều có thu hoạch. Lúc Lâm Nhất leo lên một chỗ núi bằng giữa vách núi thì đám người phía sau hắn vẫn chưa chịu dừng tay. Từng người đều bận rộn tìm kiếm ở trên thạch bích trên dốc núi.
Lâm Nhất bước đến, ngồi xuống trên một tảng đá ven đường, cất hai gốc linh dược “Ngu nhạc tú” mà hắn đã hái được cất vào trong hộp ngọc. Đợi chờ thêm một lúc, hắn lại giương mắt lên nhìn. Cổ thụ, trời cao, tất cả đều là một màu xanh ngắt, dây leo giăng khắp sườn núi, cảnh sắc tuy đẹp nhưng lại tĩnh mịch. Men theo đường đá lại đi tiếp mấy trăm trượng, đỉnh núi thấp thoáng mây mờ, ánh mặt trời mờ nhạt.
Vô tình nhìn núi ngắm cảnh, Lâm Nhất không tự chủ mà xuất thần. Chẳng biết đám người Văn Bạch Tử đã đến được Thái Cực giới hay chưa. Cái tấm Thái Cực kia trong truyền thuyết kia cũng chăng dịch thuyển được, tại sao đám bọn hắn lại phải vội vàng như vậy?
Tuy nghĩ là vậy, nhưng Lâm Nhất vẫn nhìn xuống dưới núi. Từ phía xa xa, đám người vẫn còn đang tìm kiếm. Chỉ có Ninh Viễn và Hoa Trần Tử là chạy về phía này. Thấy vậy, hắn bỗng có chút thiếu kiên nhẫn, cất cao giọng nói:
- Chư vị, bận rộn sưu tầm bảo, Lâm mỗ không tiện đợi lâu.
Nói xong, hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt vô tình rơi vào tấm thạch bích cách mình khoảng trăm trượng, thoáng giật nảy.
Dưới sự che phủ của cây cối, một tấm thạch bích đưa lưng về phía đường rất là bình thường. Nếu như không phải dừng lại ở chỗ này để nghỉ ngơi thì căn bản là Lâm Nhất cũng chẳng để ý đến. Mới vừa rồi, lúc hắn vô tình nhìn về phía đó, đã phát hiện ra manh mối.
- Hì hì! Ta tìm được hai gốc linh dược vạn năm!
Một mùi hương nhè nhạt bay đến gần, Hoa Trần Tử kích động lao đến. Nàng dừng lại trước người Lâm Nhất, chỉ là đối phương lại thờ ơ. Nàng hoàn toàn dừng chân, vẻ mặt khá là hiếu kỳ.
Vận khí của Ninh Mỗ không tốt, chỉ tìm được một gốc linh dược, ha ha...
Ninh Viễn cũng đã tiến đến gần, nói được một nửa câu thì không nói nữa, theo ánh mắt của Hoa Trần Tử nhìn lại.
Lâm Nhất chậm rãi tiến đến, lúc chỉ còn cách tấm thạch bích kia chừng ba trượng thì hắn dừng lại, ánh mắt lập lòe. Dưới cái nhìn của Huyễn đồng tử, hắn có thể nhìn thấy một tấm cửa lúc ẩn lúc hiện được che đậy đằng sau một màn cấm chế mỏng.
Chỉ một lát sau, tất cả mọi người ở đằng sau đều đã tìm đến chỗ này. Ai cũng rất hân hoan bởi vì có thu hoạch, nhưng lại phát hiện tình hình khác thường, liền vội vàng dừng bước xem xét.
Chỉ một lát sau, Lâm Nhất liền quay người lại.
Mọi người đều chú ý vào hắn, Hoa Trần Tử không đợi được nữa, mở lời hỏi thăm:
- Có phát hiện gì sao? Tấm thạch bích kia ẩn chứa huyền cơ?
Nhìn đôi mắt không ngừng phát sáng của Hoa Trần Tử, Lâm Nhất mỉm cười. Hắn vô tình tỏ ra thần bí, nhẹ giọng nói một câu:
- Nơi này có một động phủ!
Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều hai mắt sáng ngời..