Ở bên trong Hư Vô điện chỉ còn lại một đám Nguyên Anh tu sĩ, trong đó đám môn nhân Thần Châu là áp đảo nhất, tổng cộng có sáu vị cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ. Thiên Đạo môn đứng thứ hai, gồm Hoa Trần Tử và bốn vị sư huynh Nguyên Anh hậu kỳ của nàng. Lục Thần Môn và Thiên Hành môn đều có bốn người, tất cả đều có tu vi nguyên anh hậu kỳ viên mãn. Mặc môn thì chỉ có ai vị đệ tử, nhân số “neo đơn” nhất.
Hai mươi mốt người này cũng không vì các trường bối đã rời đi mà bối rối. Trái lại từng người một đều bày ra tư thế nghe theo mệnh của bề trên, làm cho Lâm Nhất khó lòng mà cự tuyệt được. Tùng Vân tán nhân đã nói rồi, có ơn tất báo, còn không chút khách khí mà tin tưởng giao sự an nguy của Hoa Trần Tử vào tay hắn. Văn Huyền Tử thì càng rõ ràng hơn, chỉ đơn giản là muốn đám người Ninh Viễn kết bạn cùng đồng hành với hắn.
Theo như lời Hoa Trần Tử nói thì hiện tại, món nhân tình mà Lâm Nhất thiếu nợ nàng quả thật không nhỏ, hơn nữa còn đang rất nóng hổi đấy. Hắn cũng không đùn đẩy, trực tiếp quay về phía đám người Hoa Trần Tử và Ninh Viễn khẽ gật đầu, rồi xoay người bước ra khỏi điện. Chỉ cần đưa đám người này đến vị trí của Thái Cực bia thì hắn xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi...
Từ Hư Vô điện đi về phía tay chừng vạn dặm, có Hư Vô Phong cao ngàn trượng. Leo lên cao chính là Thái Cực giới. Đám tu sĩ đi đến tận nơi này, trong tay đều đã có được những thu hoạch không giống nhau. Thấy Lâm Nhất chậm rãi rời đi, đám người cũng lập tức theo sát ngay phía sau.
Lúc vừa mới khởi hành, Hoa Trần Tử tỏ ra khá là hưng phấn. Nàng theo Lâm Nhất đi phía trước dẫn đường cho mọi người, miệng không ngừng trêu chọc. Nhưng đối phương thì chỉ biết chăm chăm chạy thẳng, không nói một lời, Thỉnh thoảng chỉ “ban” cho nàng mấy cái gật đầu hờ hững, để cho nàng biết hắn không phải là kẻ điếc.
Một ngày sau, phía trước mặt bọn hắn một khoảng khá xa, rốt cuộc cũng xuất hiện một dãy núi.
Hoa Trần Tử không chịu được cô đơn, khẽ hoan hô một tiếng, quay đầu nhìn sang một bên hỏi:
- Phía trước là Hư Vô Phong phải không...
Nghe tiếng, Lâm Nhất nhấc mắt nhìn lên, vẫn là một bộ dạng thờ ơ không ngửi nổi. Sau khi gật nhẹ đầu một cái, hắn lại rơi vào trong hỗn loạn...
Có lẽ, Vô Trần Sơn mà hắn đã nhìn thấy bên trong loạn lưu hư không cũng không phải là không có căn cứ. Hết thảy đều như hồng nhạn lướt qua, nhìn rất mờ ảo, nhưng lại là khắc họa rất chân thật. Nếu như không phải vậy thì tại sao Hậu Thổ cảnh nội lại xuất hiện Tiên Hồ thiên huyễn? Mà Bạch Y tiên tử có chút quen thuộc với hắn lệu có phải là cô nương mà hắn đã nhìn thấy trong Họa Trục không?
Ngoài ra, thì cái vị nam tử đội trời đạp đất dùng Thất tháp để khai sáng tiên vực kia là ai? Bên cạnh người nọ còn có hơn mười vị tùy tùng, chín người trong đó có tướng mạo và khí thế cực kỳ giống nhau. Đặc biệt là từng người đều rất tinh tường. Mặt khác, còn có ba vị tu sĩ khác lại khá âm trầm. Bọn họ là ai?
Chẳng lẽ bởi vì có cường địch đột kích, quấy phá không gian nên Tiên Vực mới sụp đổ?
Còn nữa, tam sinh kiếp long trời lở đất, nhất triều sinh tử lạc Cửu Châu, hai câu này được ghi lại ở chương sáu Cửu Châu tiên chí. Nếu như nó thật sự đến từ Tiên Vực viễn cổ thì quả thật khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Chỉ là, hắn đã từng xuyên qua một trận loạn lưu hư không quỷ dị nên hết thảy cũng dần trở nên rõ ràng. Nhưng hắn cũng chỉ hiểu được nửa đoạn trước của bốn câu văn tự kia thôi, đằng sau còn có hai câu: trời cao in bóng nước sông xanh, xuân thu mười năm có gặp lại...
Rõ ràng có thể nhận thấy, bốn câu thơ trên là kể về một đoạn tình duyên duyên của vị Tiên Tử kia. Chỉ là cái đoạn “long trời lở đất” và “sinh tử lạc Cửu Châu” liệu có liên quan gì đến sự tan vỡ của tiên vực không? Người đàn ông kia từng xem hai câu thơ sau như là phương pháp độ ách, như vậy thì nên lý giải thế nào? Nếu như theo lời kia thì vì sao người kia cùng với vị Tiên Tử ấy làm thế nào để tránh được vận rủi?
Trời cao, nước sông, xuân thu mười năm có gặp lại...
Chẳng biết tại sao, Lâm Nhất lại đột nhiên nhớ đến một người và một đoạn thơ khác. “Vạn Sơn minh tuyền thủy tự thanh, thiên hoang viễn cổ mạch lộ hành. Nhất điểm phi hỏa tam thiên cảnh, cửu thế vi nhân lưỡng nan phùng.” Đây là mấy câu thơ mà Minh Phu nhân đã để lại Thái Mạnh Sơn, vừa vặn cũng có bốn câu.
Nếu như suy xét thì thấy được hai bài thơ này có nét tương đồng, nhưng mỗi bài đều có một ẩn ý riêng. Là mười năm liệu có gặp lại và chín kiếp khó tương phùng...
Vị Minh Phu nhân kia chẳng phải là muốn tìm kiếm con gái của mình sao? Vì sao trước lúc rời đi lại để lại ám hiệu?
Lâm Nhất rối ren như tơ vò, nghĩ mãi cũng không thông, rốt cuộc hắn quyết định đi tìm Lão Long để hỏi cho ra lẽ. Nhưng mà đối phương lại chìm vào trong trạng thái tĩnh tu, căn bản là không rảnh để giúp hắn giải đáp. Chỉ là, nguyên nhân khiến Tiên Vực sụp đổ thì cũng đang dần rõ ràng hơn. Mà tổng cộng có bảy tháp khai sáng ra tiên vực, Huyền Thiên tháp và Hậu Thổ tháp là hai. Vậy thì năm tháp còn lại ở đâu? Mọi thứ đều mơ hồ, quả thật khiến người ta mong đợi...
- Đi đến Thái Cực giới và Vô Cực giới cũng không khó, nhưng nếu như muốn tìm đến chỗ hai tấm bia đá khác theo lời các vị tiền bối thì không phải là chuyện dễ. Lâm Nhất, ngươi có biết đường đi không?
Hoa Trần Tử sớm đã miễn nhiễm với thái độ hờ hững của người nào đó rồi, vẫn tiếp tục không ngừng truy hỏi người bên cạnh.
Suy nghĩ suốt một ngày nhưng vẫn không thể tìm ra được manh mối, Lâm Nhất buồn bực không thôi. Thấy khoảng cách giữa mình với ngọn núi cao kia đang càng lúc càng gần, hắn chợt thả chậm bước chân, ngưng mắt dò xét. Hư Vô Phong cao ngàn trượn, cũng chẳng khác gì những Linh Sơn khác. Mà gốc Cổ Mộc kia tỏa ra nguyên khí mờ mịt, giống như khí tượng bất tục vậy.
- Lâm Nhất, người ta là đang hỏi ngươi đấy...
Hoa Trần Tử vẫn bám riết lấy hắn không ngừng. Đám người Ninh Viễn, Không Huyền, Không Nguyên cũng đã theo đến.
Lâm Nhất cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến nói:
- Một đường tìm kiếm, tự có sở hoạch...
Đôi mắt Hoa Trần Tử lập lờ, lập tức cười hì hì, giống như tâm ý tương thông với người nào đó, nói:
- Văn Huyền Tử tiền bối nói sau này gặp lại cũng không phải là không có lý...
Lúc chỉ còn cách ngọn núi kia chừng trăm trượng, thì Lâm Nhất chợt dừng bước. Hắn quay sang nhìn Hoa Trần Tử đang thao thao bất tuyệt, bĩu môi, không nhịn được mà thở dài một hơi. Nàng, thân là người đứng ngoài quan sát, rồi lại chỉ lo nghĩ ngợi lung tung mà không chịu suy xét kỹ. Văn Huyền Tử từng góp sức thác ấn một phần Tiên Cảnh dư đồ, làm sao có thể không biết được tung tích của hai tấm bia đá khác.
Tuy có giản đồ trong tay, nhưng Văn Huyền Tử luôn giấu kín, không để lộ ra. Mãi đến khi thấy Văn Bạch Tử rời đi, ông ta vì e sợ đối phương sẽ chiếm trước tiên cơ nên mới phải ra mặt. Cũng thuận tiện thu phục năm vị hóa thần tu sĩ còn lại. Không chỉ có vậy, vị cao nhân này còn dùng đám đệ tử của mình để cầm chân Lâm Nhất...
Lâm Nhất vừa nghĩ đến đây thì mấy người Thiên Đạo môn đã đi đến trước mặt hắn.
Không Huyền vuốt râu cười nói:
- Ha ha! Vượt qua núi này, là chúng ta đến được Thái Cực giới rồi!
Gã ta với mấy vị sư đệ ngẩng đầu nhìn quanh, người nào người nấy đều rất phấn chấn. Không Nguyên cũng lên tiếng phụ họa theo:
- Cửu Châu ta có mấy nghìn nguyên anh đồng đạo, nhưng có thể đến được Hậu Thổ Cửu giới thì chỉ lại rải rác không được mấy người.
Lâm Nhất cũng đưa mắt nhìn chung quanh, vẫn quyết giữ im lặng. Lúc tiên cảnh mở ra, mấy nghìn nguyên anh tu sĩ tụ tập lại một chỗ, có thể nói là rất hoành tráng. Đã một năm trôi qua, người có thể đi đến tận đây chỉ còn lại hơn hai mươi người. Có bao nhiêu người trên đường đi đã bị lạc đường, và cũng không thiếu những người nằm xuống dọc đường...
Ninh Viễn đứng cách đó mấy trượng, thấy Lâm Nhất nhìn qua thì chần chờ một chút, rốt cuộc cũng chắp tay thay lời chào, rồi cười cười nói:
- Lần này đến Thái Cực giới và Vô Cực giới còn phải nhờ vào lực lượng của Lâm đạo hữu...