- Tiểu nha đầu nhiều chuyện! Cũng chưa chắc tiểu tử này sẽ chết...
Bách Lý Xuyên cẩn thận xem xét, sau đó do dự một hồi rốt cuộc cũng hỏi:
- Lâm Nhất, ngươi nhìn thấy được gì từ trên tấm bia đá kia?
Ông ta vừa nói xong câu thì tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý.
Mấy vị cao nhân này, chỉ có Văn Huyền Tử là không lên tiếng. Ông ta đứng cách Lâm Nhất một khoảng chừng hai trượng, chỉ vuốt râu cười cười. Chỉ là ánh mắt lại không giấu được vẻ chờ mong.
Lâm Nhất thản nhiên, thuận miệng nói ra:
- Lúc nhập định tham ngộ cũng có chút thu hoạch...
Nghe hắn nói như vậy, dù cho là đám nguyên anh đệ tử hay là các cao nhân hóa thần cũng đều cảm thấy giật mình. Hắn làm như không thấy, nói tiếp:
- Trên tấm bia đá kia có ghi một đoạn văn tự: Trời cao có mây, cô đơn lạnh lẽo không màng danh lợi, hư vô vô vi, thiên địa an bình là gốc của vạn đạo! Ngủ mà không mộng, đó là cảm giác vô ưu, tâm hồn thuần túy. Hư vô không màng danh lợi chính là hợp với thiên đạo...
Tùy ý nói ra vài dòng văn tự trên Hư Vô bia, Lâm Nhất lại bất đắc dĩ nói thêm:
- Chỉ là trong lúc đang tham ngộ lại bị người có ác ý cắt ngang.
Sau đó hắn quay về phía mấy vị cao nhân hỏi:
- Ta tìm hiểu được quá ít, kính xin các vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn...
Lâm Nhất nói đến đây thì dừng lại, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Mỗi người đều như đang trầm tư suy nghĩ, giống như là muốn ghi nhớ từng câu từng chữ một, chỉ sợ sẽ bỏ sót chỗ nào đó. Thấy Văn Huyền Tử vẫn đang mỉm cười nhìn mình, hắn ra vẻ không hiều hỏi:
- Nếu có chỗ không ổn xin tiền bối chỉ rõ!
Văn Huyền Tử khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng, nói:
- Năm đó, ta ở trước tấm bia đá này tĩnh tọa ba tháng, mới chỉ đoạt được một câu. Cho đến hiện tại, cũng chỉ tham ngộ được không quá hai câu chân ngôn! Lâm đạo hữu... phúc duyên của ngươi... quả thật sâu!
Phúc duyên sâu trong miệng Âm tán nhân chính là cụm từ có ý trêu chọc giễu cợt, mà khi nó được thốt ra từ miệng Văn Huyền Tử thì lại ẩn chứa thâm ý sâu sắc. Lâm Nhất cũng không thay đổi sắc mặt, nhẹ tanh đáp:
- Chỉ là vãn bối may mắn mà thôi.
Khẽ đánh giá người trẻ tuổi trước mắt một chút, Văn Huyền Tử cũng không nói thêm gì. Nhiều lúc, ông ta vươn tay vuốt chòm râu xanh mỉm cười, rồi quay sang nhìn mấy vị đồng đạo vẫn còn đang trầm tư của mình nói:
- Mới vừa rồi Văn Bạch Tử làm vậy cũng không phải thật sự muốn giết chết lâm Nhất, mà là muốn mượn cơ hội này tách ra khỏi chúng ta...
Văn Bạch Tử cũng không phải muốn giết mình? Lâm Nhất đưa mắt nhìn về phía ông ta, khóe miệng hơi nhếch lên. Mấy vị hóa thần cao nhân kia cũng không kinh ngạc, trái lại từng người lại liên tục gật gù. Văn Huyền Tử lại nói:
- Còn có hai tấm bai đá khác nữa, ta cũng chú ý đến chúng. Nếu như để Văn Bạch Tử tiến lên trước một bước, chỉ sợ ta sẽ bất lợi...
Tùng Vân tán nhân hiểu ý, lập tức vung ống tay áo nói:
- Không trì hoãn nữa! Khởi hành quant rọng hơn...
Lời nói của lão tuy ngắn gọn nhưng lại rất xúc tích. Lời còn chưa dứt thì lão đã lao ra khỏi đại điện, còn cao giọng phân phó:
- Đám tiểu bối các ngươi tự giải quyết cho tốt. Lâm đạo hữu, mong ngươi sẽ chiếu cố Trần Tử nhà ta nhiều hơn!
- Lâm Nhất! Ta đưa ngươi một tấm cấm phù phòng thân. Cũng không phải là không có ích...
Vội vàng vứt lại một tấm ngọc phù, Mặc Cáp Tề lập tức cùng theo Âm tán nhân và Trọng Tôn Đạt lao ra khỏi đại điện.
Văn Huyền Tử rơi lại phí sau, vô cùng điềm tĩnh dặn dò mấy vị đệ tử của mình:
- Ninh Viễn, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì cứ nghe theo sự phân phó của Lâm Nhất!
Ông ta quay người lại, ôn hòa cười nói:
- Lâm đạo hữu, sau này còn gặp lại...
Sau đó thì khẽ gật đầu ra hiệu với Bách Lý Xuyên còn chưa rời đi, cả hai người lập tức bồng bềnh rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, cả chín vị cao nhân hóa thần đều đã biến mất. Trong đại điện chỉ còn lại hơn hai mươi vị Nguyên Anh tu sĩ. Hoa Trần Tử có chút không cam lòng lầu bầu nói:
- Hừ! Mặc Cáp Tề thật keo kiệt, chỉ một miếng cấm phù mà thôi, cũng không biết xấu hổ đưa đi tặng người ta. Môn chủ Thiên Hành Môn thì càng quá đáng hơn, ăn nói bậy bạ, rõ ràng ta ra tay cứu người, tại sao lại thành nhiều chuyện chứ. Âm tán nhân tiền bối tuy là Quy tu nhưng vẫn là người hiểu chuyện nhất...
Mới vừa rồi, lời nói của ba vị cao nhân luôn khiến nàng canh cánh trong lòng, mà nàng cũng không nhịn được mà âm thầm để ý đến sắc mặt người người nào kia. Sau khi hàm hồ mắng một tràng, Hoa Trần Tử chậm rãi bước đến bên cạnh, cười hì hì, nịnh nọt nói:
- Sư tổ lão nhân gia người đã có mệnh lệnh, Trần Tử đương nhiên phải nghe theo...
Ninh Viễn cũng bước đến phía này, lúng túng cười cười, chắp tay nói:
- Lâm đạo hữu! Giao sư có phân phó...
Chỉ còn lại hơn hai mươi người, hầu hết đều là nghe theo mệnh lệnh của Thần Châu môn và Thiên Đạo môn. Việc đã đến nước này, đệ tử các nhà tiên môn khác chỉ có thể gật đầu phụ họa, có ý người ta làm gì thì mình làm nấy.
Lâm Nhất còn đang mải suy nghĩ dụng ý của đám người Văn Huyền Tử. Qua hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần. Nhìn đám người đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn há hốc miệng nhưng lại không thể thốt ra được lời gì...