Ở trong Hậu Thổ tháp có tổng cộng ba tấm bia đá là Hư Vô, Thái Cực và Vô Cực, chính là những nơi mà năm đó Văn Đạo Tử đồ kinh. Trừ những điều này ra thì Lâm Nhất còn biết rất ít.
Chỉ một tấm bia đá như vậy, cuối cùng lại được nhiều vị cao nhân xem như chí bảo, điều này khiến cho Lâm Nhất cảm thấy tuy là chuyện tốt nhưng cũng cần phải âm thầm lưu ý. Dù cho có thể dùng thần thức để dò xét, nhưng lại chẳng có thu hoạch gì. Hắn mở Huyễn đồng tử, lập tức nhận ra điểm khác biệt. Nhưng mà, hành động kỳ lạ sẽ khiến cho “người nào đó” chú ý đến.
Vậy nên, trước tiên Lâm Nhất mới giả bộ nhập định tham ngộ, dùng bộ dạng kia để che mắt người khác. Hắn cũng đã có suy đoán về việc tham ngộ môn đạo nơi này.
Tấm Hư vô bia đá kia nhìn thì rất bình thường, nhưng thật ra nó lại được tạo nên từ thần thông của Tiên gia. Không phải cứ ngưng thần tham ngộ thì sẽ có thể nhìn ra được một chút huyền cơ. Chỉ là có một điều chắc chắn chính là, chỉ dựa vào thần thức cường đại thôi thì chưa hẳn đã như nguyện. Không phải Hoa Trần Tử đã nói rồi sao, mấy vị hóa thần tiền bối cũng chưa hẳn đã tham ngộ được một phần...
Nửa canh giờ sau, mọi người đều đã dồn hết tinh thần vào tấm bia đá. Ánh mắt Lâm Nhất lập lòe xích mang. Dưới cái nhìn của Huyễn đồng tử, trên Hư Vô bia đá thoáng hiện lên một vài dòng ký tự... “Vô sở vu ngỗ, hư chi chí dã, bất dữ vật giao, đạm chi khí dã, vô sở vu nghịch, túy chi chí dã...”
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều có phát hiện, từng người một lần lượt thoát khỏi trạng thái nhập đỉnh. Tấm Hư Vô bia vốn dĩ chẳng có động tĩnh gì. Khí thế trầm trọng chất phác vốn ổn định giờ phút này lại đột nhiên xao động, làm cho người ta cũng theo đó mà hoảng hốt.
Lúc mọi người còn đang mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra thì Văn Bạch Tử và Văn Huyền Tử đã không hẹn mà cùng nhau quay người lại, dáng vẻ kinh ngạc không thôi...
Chỉ là trong tích tắc kia, Lâm Nhất đã khép chặt hai mắt lại, xích mang biến mất không thấy nữa. Chỉ là, ký tự trên tấm bia đá vẫn cứ ùn ùn kéo đến... Hư vô cảnh giới, động theo thiên hành, đó là nguyên thần chi đạo...
Khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là, đằng sau tầng tấm chế của tấm bia đá này có khắc một quyển Thiên Minh văn. Hư vô cảnh giới, động theo thiên hành, đó là dấu hiệu của tu thành nguyên thần chi đạo đấy. Dòng chữ kia cũng không phải tối nghĩa khó hiểu, trái lại lại khá là quen thuộc. Nội dung của nó kha khá giống với “Động chân kinh”. Chỉ là so với Động chân kinh thì càng thêm giản lược, rõ ràng hơn. Chẳng lẽ tấm bia đá này là đến từ “Động chân kinh”?
Trong lúc còn đang kinh ngạc, thì Lâm Nhất đột nhiên phỏng đoán ra được ý nghĩa của những văn tự ẩn chứa trên bia đá. Người ứng với tự nhiên mà sinh, là theo tự nhiên mà phát triển, “tĩnh như âm chi ninh tịch, động như dương chi bồng bột”, lại không màng danh lợi, cô tịch cùng với hư vô điều chế âm dương. Như vậy, gian nan khổ cực không nhiễu, tà khí bất xâm, đạo tâm không tổn hại. Cũng theo đó mà hư vô cảnh giới là hợp với tự nhiên. Mà Nguyên anh là thật, nguyên thần là giả, hư thực biến hóa chi đạo, từ đó thành tựu nguyên thần...
Trong lúc bất chợt, tâm cảnh của Lâm Nhất đột nhiên trở nên mông lung, không cách nào hiểu được chỗ thần bí trong phương pháp hóa thần này. Cùng lúc đó, Đạo Anh trong cơ thể hắn lại chợt nhướng mày, khí thế quanh thân đột nhiên áp súc. Hai mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra, liên tục nhấp nháy. Còn Tiểu Nhân Nhi thì đột nhiên mỉm cười, không còn dáng vẻ uy thế như trước nữa. Theo sự hô hấp của hắn, tiên nguyên chi khí chung quanh cũng dần dần trở nên trầm liễm.
Đây là biểu hiện của Đạo anh cảnh giới viên mãn sao? Nếu như tu vi không phải có hạn thì chỉ một lần là đã có thể hóa thần rồi?
Nghĩ đến đó, Lâm Nhất đột nhiên lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ này. Tiên nguyên trầm liễm dần đần tiêu tán, Đạo Anh tốn công vô ích rồi. Chỉ là, Ma Anh và Long Anh thì lại đang ra sức thu nạp, trong cơ thể bọn hắn mơ hồ nổi lên một tia linh lực kỳ dị có thể thấy được. Đó là tiên nguyên lực lượng mà chỉ có hóa thần tu sĩ mới có? Nhưng mà vẫn còn quá ít, còn chưa đủ dùng...
Lúc này, thái độ của Lâm Nhất rất bình tĩnh, hắn vươn hai tay kết ấn, mái tóc đen bỗng dưng không gió lại bay. Khí thế quanh thân chậm rãi biến đổi. Hắn giống như sắp sửa dung nhập vào hư vô, rồi lại giống như không chỗ nào là không có, tu vi thật sự quả thật là làm cho người ta cảm thấy mờ mịt.
Giờ phút này, uy thế bạo loạn của Hư Vô bia chợt dừng lại. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, ngạc nhiên không thôi. Chỉ trong vòng một canh giờ, mà hắn đã lĩnh ngộ được huyền cơ bên trong tấm bia đá rồi?
Nhưng vào lúc này, đột nhiên lại có kẻ cười lạnh nói:
- Chưa diệt trừ kẻ này thì Cửu Châu tiên môn sẽ luôn tồn tại một tên Yêu nhiệt...
Lời kia còn chưa nói xong thì đã có người kinh hô:
- Lâm Nhất giảo quyệt...
Cùng lúc đó, có người khác quát lên:
- Dừng tay...
Dị biến xuất hiện, mọi người đều giật nảy. Ở tại khoảng cách gần như vậy, trong tình huống bất ngờ có người đánh lén thì sẽ không một ai có thể may mắn thoát khỏi. Càng nói gì đến người ra tay lại là một vị cao nhân.
Lâm Nhất đang ở trong trạng thái ngộ đạo, đột nhiên sát khí tập kích lên thân, khiến cho đáy lòng hắn thoáng trầm xuống. Hắn đột nhiên mở mắt ra, còn chưa kịp di chuyển thì một đạo quang mang mang theo xu thế ắt phải chết đã ập đến. Lâm Nhất chỉ kịp tế ra một lớp giáp bảo vệ thân thể. Kế đó, đạo quang mang kia lập tức lóe lên, ngay sau đó là một tiếng “phanh” trầm đục vang lên, phi kiếm bị chặn lại.
May mắn thoát được một kiếp, Lâm Nhất cũng không sợ hãi. Trái lại còn nổi giận, hắn duỗi tay ra, muốn tế ra Thiên ma ấn. Không ngờ, Văn Huyền Tử đã tung mình nhảy đến, đứng chắn ngay phía trước người hắn. Theo sát đó, đám người Tùng Vân tán nhân, Mặc Cáp Tề cũng bày ra tư thế sẵn sàng động thủ. Đám đệ tử Nguyên Anh còn lại thì vội vàng tránh sang hai bên, lo sợ sẽ tai bay vạ gió. Chỉ có Hoa Trần Tử là vẫn còn ngây ngốc tại chỗ không di chuyển, trên tay còn không cùng thi triển pháp quyết...
- Hừ! Ta còn tưởng rằng tiểu tử kia tham ngộ nguyên thần lực! Mà nhìn biểu hiện của hắn xem ra tu vi cũng không tiến thêm, ha ha...
Tiếng cười lạnh vang lên, Văn Bạch Tử thong dong thu hồi pháp bảo. Gã ta căn bản cũng không hề để ý đến đám người Văn Huyền Tử, chỉ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lâm Nhất một cái rồi vội vàng lướt đi. Công Dương Lễ và Công Dương Tán thì thoáng do dự, rồi cũng lần lượt đi ra khỏi Hư Vô điện.
Ba người Văn Bạch Tử đi xa, nguyên thần lực đang trói buộc Lâm Nhất cũng biến mất. Hắn cũng không vội đứng dậy, chỉ nhíu mày thật sâu.
Văn Bạch Tử thật là thâm độc! Rõ ràng là gã ta muốn mượn cơ giết người rồi lại dõng dạc bảo là thăm dò tu vi, khiến cho người ta không thể nói gì gã. Mà hành động vừa rồi của hắn cũng xem như là hùa theo “tâm tư” của người nào đó, vậy nên hắn mới không lộ ra vẻ sợ hãi.
Thở hắt ra một hơi buồn phiền. Lâm Nhất quay sang nhìn Hoa Trần Tử cách đó không xa, khẽ gật đầu một cái, thay lời cảm ơn. Tại thời điểm nguy cấp, chính là nàng đã tế ra cấm bài giúp hắn ngăn chặn một kích trí mạng. Bằng không thì chỉ sợ hắn đã không thể tránh được một kiếp này rồi.
Hoa Trần Tử phất phất tay, một tấm cấm bài cao hơn một trượng đứng chặn trước người Lâm Nhất lập tức biến mất. Nàng lém lĩnh lè lưỡi, cười cười, vô cùng đắc ý nhỏ giọng nói:
- Lần này nhân tình không nhỏ đâu!
Lần này thiếu nhân tình, quả thật không thể tránh được! Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, tiến đến chỗ mấy vị cao nhân hóa thần chắp tay, mang theo nụ cười đắng chát nói:
- Đa tạ các vị tiền bối đã trượng nghĩa ra tay!
Mấy vị cao nhân riêng phần mình dừng bước, ai cũng bày ra vẻ ân cần. Trong đó, Tùng Vân tán nhân rất hân hoan mà khen:
- Có ơn tất báo! Quả thật là rất giống ta...
Lão cũng không quên vuốt râu nhìn Hoa Trần Tử bên cạnh, ánh mắt rất vui vẻ.
Mặc Cáp Tề lập tức bắt lấy cơ hội này, khoe mẽ cấm pháp nhà mình, ông ta nói:
- Thật không uổng lão phu đã tặng cấm bài cho tiểu nha đầu này! Thật sự là phát huy được công dụng!
Âm tán nhân tà tà cười nói:
- Hắc hắc! Tại thời khắc sống chết lại có mỹ nhân cứu giúp, tiểu tử ngươi phúc duyên thật sâu...
Gã ta giấu mình ở bên trong áo bào, hai chân giống như là không chạm đất, cả người chao đảo không vững, rất giống với ma quỷ.
Biểu cảm của Trọng Tôn Đạt rất dữ tợn, có chút bất mãn nói: