- Xoẹt...
Trong ánh sáng loá mắt, một lôi quang lớn như thùng nước từ trên cao hạ xuống, lại giống như một con rồng lớn dữ tợn, mang theo uy thế vô thượng cùng sát cơ điên cuồng, lập tức xé rách nghìn trượng trên không trung, chỉ vì hủy diệt tất cả tồn tại có can đảm ngỗ nghịch.
Bách Lý Xuyên với vân bào rách nát, tóc tai bù xù, khóe miệng vẫn hiện ra vết máu, tình hình rất chật vật. Hắn hoàn toàn không còn vẻ nho nhã thản nhiên lúc trước, đã giống như dã nhân. Thần sắc hắn có chút tuyệt vọng, lại hiện lên một sự điên cuồng chưa từng có.
Thắng thua độ kiếp chính là ở trong một giây phút này. Bách Lý Xuyên giơ tay ném ra một vật, chính là một món y phục Ngũ Thải Hà. Theo pháp lực của hắn gia tăng, y phục Ngũ Thải Hà bỗng nhiên hóa thành một áng mây hơn mười trượng, lập tức ngăn cản ở giữa không trung. Trong chớp mắt này, sấm sét đã tới.
- Ầm...
Trăm nghìn hào quang bao phủ sơn cốc, từng tiếng sấm hoàn toàn chấn động trời đất. Trong nháy mắt, lôi quang tiêu tan, y phục Ngũ Thải Hà bỗng nhiên rơi xuống. Bách Lý Xuyên đang đứng lơ lửng trên bầu trời đã không chịu được nữa. Uy lực thiên kiếp còn sót lại ầm ầm đập về phía mặt đất.Ầm...
Trong một tiếng động khẽ, hắn ở ba thước sâu trong lòng đất, mở miệng phun ra máu, mặt đất dưới thân lập tức bị nhuộm đỏ một mảnh.
Cùng lúc đó, kiếp vân trên bầu trời dao động và co lại, từ phạm vi trăm dặm trước đó liền ngưng tụ thành kích thước chừng trăm trượng. Lại trong thời điểm tiếng sấm chưa tan, kiếp vân cuồn cuộn không ngừng giống như một con quái thú hung bạo phát ra hai tiếng rít gào cuối cùng. Xoẹt xoẹt. Tiếng nổ liên tục nổi lên, hai đợt lôi quang cực lớn nối nhau đánh xuống mặt đất...
Trong hố đất, Bách Lý Xuyên cố gắng hết sức bò dậy, lảo đảo đạp vào không trung lao lên lại n ngã xuống đất. Trong lúc hoảng loạn, hắn cắn rách đầu lưỡi và phun ra một ngụm máu tươi. Y phục Ngũ Thải Hà che trên đầu lại phát ra ánh sáng càng mạnh hơn, cũng chỉ có kích thước chừng mấy trượng, đã không còn vẻ thần dị lúc trước nữa, rõ ràng khó địch nổi uy lực của Thiên Kiếp. Sống chết chỉ còn trong sớm tối, cho dù muốn liếc nhìn hai mẹ con bọn họ cũng bất lực, hắn chỉ cảm thấy có vạn suy nghĩ cũng vô nghĩa, trong lòng hoàn toàn tĩnh mịch...
Trên đỉnh núi cách hơn mười dặm, hai mẹ con Quý Tử đều quỳ xuống. Nàng không khóc, chỉ muốn nhìn theo đạo lữ. Thiên đạo vô tình, người có tình! Đã có duyên trở thành người một nhà, mượn điều này để tỏ tâm ý!
Hai tay Bách An chống xuống đất, khóe mắt ướt lệ. Vào giờ phút này, hắn mới hiểu được sự yếu ớt và đáng khinh của mình. Trong thiên hạ đau khổ lớn nhất không ngoài trơ mắt nhìn người thân rời đi mà không thể tránh được! Nếu bước lên tiên đồ, lại phải nhận thiên đạo sắp xếp. Chỉ mong sau này, tất cả những gì hôm nay sẽ không lặp lại nữa...
Trên mặt Xuất Vân Tử không còn vẻ tươi cười, quai hàm căng lên. Hắn nhìn về phía bên cạnh, lại có chút hồ đồ. Bách Lý Xuyên dĩ nhiên đã chạy trời không khỏi nắng, chỉ có một người có thể có bản lĩnh ra tay cứu giúp. Nhưng vẻ mặt người kia vẫn như cũ, vẫn là dáng vẻ thờ ơ.
Tiên Nô nín thở tập trung tinh thần, hai mắt thoáng thoáng, không nhịn được vươn tay ra, mới vừa chạm đến ống tay áo của Lâm Nhất đã dừng lại. Nàng nhìn chằm chằm vào tình hình cách hơn mười dặm và mím chặt môi...
Ngay vào lúc này, người bên cạnh đột nhiên không thấy bóng dáng, Tiên Nô thở nhẹ ra, nói:
- Sư phụ ra tay rồi...
Nghe tiếng, Xuất Vân Tử cùng hai mẹ con vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt mỗi người đều kinh ngạc.
Tiên Nô nói không sai, Lâm Nhất vẫn ra tay! Hắn không đành lòng nhìn Bách Lý Xuyên chết đi, lại không tiện dễ dàng ra tay cứu người. Chỉ vì lời Xuất Vân Tử nói cũng có đạo lý. Thiên Kiếp không thể thay đổi, Thiên Uy không thể đối nghịch!
Bách Lý Xuyên độ kiếp chưa xong, bị người mạnh mẽ chống lại sấm sét có lẽ có thể nhặt quay về một tính mạng, hơn hai ngàn năm tu hành lại hủy hoại chỉ trong chốc lát. Sau này hắn còn muốn đạt tới Luyện Hư thì không khác người si nói mộng, chỉ có ngồi chờ thọ nguyên tiêu hao hết, cuối cùng vẫn khó thoát kết quả bỏ mình đạo tiêu. Ngoài ra, nguy hiểm và tai họa là thời điểm nhìn thấy lòng người. Dù là người một nhà nhưng bản tính mỗi người cũng khác nhau.
Tuy nhiên, khi sắp vọt tới trước lôi kiếp, Lâm Nhất thoáng ngẩn người ra. Hắn không rảnh chú ý tới vấn đề khác, nhất thời chuyển động, lập tức đến bên cạnh Bách Lý Xuyên.
Thời khắc suýt xảy ra tai họa, một đợt sét đánh ngang qua không trung, vừa vặn dánh vào trên lôi quang. Giống như sấm sét đánh xuống gặp địa hỏa, giống như mặt trời chói chang vỡ nát, trong ánh sáng chói lòa, uy thế giống như dời sông lấp biển ầm ầm đập về phía hai người bên dưới. Trong chớp mắt sau đó, y phục Ngũ Thải Hà treo ở trên cao bỗng nhiên bay đi, chớp mắt đã không thấy nữa.
Bách Lý Xuyên đang nằm trên mặt đất, trên gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng, chỉ còn chờ mọi chuyện kết thúc. Hắn bỗng nhiên phát hiện ra Lâm Nhất hiện thân thì đủ cảm xúc đan xen, nhưng theo đó thấy biến hóa dị thường lại khiếp sợ không thôi, giơ tay kinh ngạc kêu lên:
- Có người... Cướp bảo vật tổ truyền của ta...
Hắn mới mở miệng nói, đã bị tiếng sấm ầm ầm đánh xuống át đi mất.
Cùng lúc đó, Lâm Nhất không dám chậm trễ. Hắn giơ tay trái ra nắm lấy Bách Lý Xuyên, tay phải ra sức đánh tới. Sáu long ảnh thoát khỏi cánh tay lao ra, lần lượt nối đuôi nhau, mỗi con giương nanh múa vuốt xông về phía lôi quang đang bay đi giống như thác nước. Lại là những tiếng “ầm ầm...” nổ vang, uy thế lôi kiếp liên tiếp bị ngăn cản lại, lập tức tan vỡ thành những đốm lửa như mưa rơi khắp bầu trời. Mà sáu long ảnh vẫn điên cuồng phản công, nghiền nát uy lực còn sót lại của Thiên Kiếp.
Chri trong hơi thở, kiếp vân màu đen trên bầu trời đột nhiên biến đổi, tiếp theo hóa thành một đường ánh sáng màu trắng từ từ chiếu xuống. Cánh tay Lâm Nhất vung lên, long ảnh biến mất. Hắn vung tay trái ném Bách Lý Xuyên lên, bản thân lại nhân cơ hội hoát ra.
Cái gọi là thiên đạo, tổn hại có thừa bổ sung không đủ. Tu sĩ vượt qua lôi kiếp, còn phải chờ lực lượng thiên địa đền bù. Chỉ có như vậy, mới xem như thật sự đạt đến một cảnh giới. Bách Lý Xuyên trải qua sống chết, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ duyên lớn lao này. Hắn không chú ý tới tung tích của bảo vật, vừa mừng vừa sợ nghênh hướng tia sáng kỳ dị kia, đi tiếp nhận ban ân cùng an ủi của thiên đạo! trong thời điểm hắn đang than thở thổn thức, Lâm Nhất đã phóng lên cao...
Chỉ trong giây lát, Lâm Nhất đã lao đến trong tinh không. Hắn chậm rãi dừng lại, ngoài mấy trăm trượng có người đang cười nói:
- Ha ha! Trang phục rực rỡ này đúng là một món bảo vật không tầm thường!
Người vừa lên tiếng là nam tử mặc áo bào trắng, tướng mạo tuấn lãng, để chòm râu quai nón mờ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí độ bất phàm. Hắn vẫn tò mò quan sát y phục Ngũ Thải Hà trong tay, hiển nhiên không để ý tới Lâm Nhất đuổi theo.
Lâm Nhất lại nhận được người tới, đồng tử không khỏi hơi co lại, sát khí sắc bén xuyên qua cơ thể lao ra. Đối phương ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nhưng không để ý cười, đuôi lông mày khẽ cong lên, trầm giọng nói:
- Lôi Thiên! Không ngờ ngươi lại xông tới cửa...
Nam tử áo trắng không phải là ai khác, hóa ra là Lôi Thiên Lôi gia ở Thiên Cương! Cao nhân Tiên Vực ngoài giới, hiếm khi hiện thân ở trong giới. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy một người quen biết đã lâu như thế, Lâm Nhất không thể không cảm thấy bất ngờ cũng âm thầm đề phòng. Nếu như La gia cũng tìm tới đây, chỉ sợ mình lại không có ngày an bình. Hành Thiên Tiên Vực và Cửu Châu môn cũng chắc chắn sẽ gặp vạ lây!
- Ha ha! Ta không phải muốn gây bất lợi cho ngươi, ngươi cần gì phải ghi hận Lôi gia ta!
Lôi Thiên vẫn là dáng vẻ tự cho mình siêu phàm, chỉ là giọng nói hiền hoà hơn rất nhiều, mỉm cười lại nói:
- Không ngờ ngươi là thái thượng trưởng lão của tiên môn trong giới, thất kính!
Hắn nhìn Lâm Nhất, trong ánh mắt có tinh quang chớp động, ngược lại hiếu kỳ hỏi thăm: