- Một nhân vật như ngươi, cần gì phải phải ẩn nấp ở La gia cũng cam tâm tình nguyện làm một đệ tử ngoại môn? Chẳng lẽ là vì Vũ tiên tử...
- Chuyện của Vũ Tử không liên quan tới ngươi, ngươi bớt lắm lời cho ta! Hừ...
Lâm Nhất hừ một tiếng, không vui nói:
- Qua Linh Tử trong giới cùng Lôi gia ngươi sớm có cấu kết, lúc này ngươi hiện thân làm sao có thể không liên quan với Cửu Châu môn ta chứ?
Hắn thoáng dừng lại rồi nói:
- Ta không sợ đối địch với La gia, lại không sợ hãi Lôi gia ngươi! Nếu có người bắt nạt ta, ta sẽ giết người...
Khóe miệng hắn cong lên, có chút cuồng ngạo quát lên:
- Ta không quan tâm ngươi có ý định gì khi đến đây, giao ra bảo vật vừa cướp, lập tức rời khỏi Hành Thiên Tiên Vực! Nếu không, ngươi sẽ là Tiên nhân cảnh giới Phạm Thiên đầu tiên mà ta giết!
Vẻ tươi cười của Lôi Thiên dần biến mất, vẻ mặt hơi kinh ngạc...
...
Trải qua một hồi Thiên Kiếp, trong sơn cốc đã bị lôi hỏa tàn sát bừa bãi, khí cơ vẫn còn, mấy trăm đệ tử đứng ngoài xem đều đã rời đi từ lâu, chỉ có có mấy người vẫn đứng chờ trên đỉnh núi bên cạnh.
Bách Lý Xuyên đã thay vân bào, mái tóc rối bời được Quý Tử giúp chải lại ổn thỏa. Hắn tuy bị thương trong người, lại nhận được lực lượng thiên địa bổ sung cũng không có gì đáng lo ngại, ngược lại tinh thần rạng rỡ. Tay hắn vuốt chòm râu quai, đi thong thả, liên tục gật đầu ra hiệu với hai mẹ con đang cảm thấy may mắn, còn không quên lắc đầu cảm thán với Xuất Vân Tử, Tiên Nô. Nhớ lại tình cảnh độ kiếp vừa rồi, hắn cảm giác dường như đã qua mấy đời vậy! Sau khi có tu vi Luyện Hư, căn bản xem như có thể sống yên phận ở Cửu Châu môn. Phóng tầm mắt ra Hành Thiên Tiên Vực, hắn cũng có thể được gọi là cao thủ tiên đạo...
- Bách Lý Xuyên, hôm nay ngươi trải qua được kiếp này, sau này sẽ đại cát đại lợi đấy!
Xuất Vân Tử nhân cơ hội nịnh hót một câu. Thấy vẻ mặt đối phương sung sướng, hắn ra vẻ trịnh trọng ho nhẹ một tiếng, nói:
- Sau này đổi một nơi khác, ta còn muốn thỉnh giáo thuật song tu đấy, hì hì...
Còn chưa nói dứt lời, hắn còn nhịn không được cười đáng khinh.
Tu sĩ không câu nệ chuyện phàm tục, thuật song tu còn là công pháp bình thường. Xuất Vân Tử nói không e ngại như vậy vẫn khiến cho hai mẹ con ở đây có chút không thoải mái. Quý Tử kéo Bách An trốn sang một bên, hai mẹ con từng trải qua một lần đau buồn lại tới mừng rỡ, mỗi người đều có chút ít thu hoạch. Tiên Nô lại hờn dỗi trừng mắt nhìn người mập mạp kia, xoay người nhìn về phía tinh không xa xôi, chờ đợi sư phụ trở về.
Bách Lý Xuyên đã trải qua độ kiếp, giống hệt như trải qua hai đời làm người. Lúc này hắn đã trở thành đạo hữu ngang hàng cùng Xuất Vân Tử, càng khiến hắn không ngừng xúc động. Hắn chắp tay, xúc động nói:
- Còn phải cảm ơn hai vị hộ pháp...
Xuất Vân Tử lắc đầu nói:
- Ngươi có cảm ơn tám lần cũng vô nghĩa thôi, ta chỉ cần chút lợi ích thực tế...
Bách Lý Xuyên cười ha hả, cũng không tiện nhiều lời.
Tiên Nô vẫn ngẩng đầu nhìn về phía xa, khẽ nói:
- Người ngươi nên cảm ơn cũng không phải là hai người chúng ta, đừng quên ơn cứu giúp của gia sư...
Bách Lý Xuyên thu lại vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Ơn cứu mạng, ta làm sao dám quên! Lâm trưởng lão vì y phục Ngũ Thải Hà của ta, tự nhiên một mình đuổi theo kẻ địch, càng khiến cho người ta kính nể không thôi! Bảo vật mất không sao, chỉ cầu hắn bình yên vô sự...
Lúc này Tiên Nô mới chịu lên tiếng trả lời, vẻ mặt chuyển thành vui. Những người khác ở đây đều có cảm giác, từng người ngẩng đầu nhìn lại.
Lâm Nhất đạp vào không trung đi đến, trong nháy mắt đã đứng trên đỉnh núi.
Bách Lý Xuyên vội vàng dẫn theo hai mẹ con tiến lên một bước, người một nhà cúi người thi lễ với Lâm Nhất.
Tiên Nô cũng cúi người đón chào, Xuất Vân Tử lại trêu ghẹo nói:
- Ta Cửu Châu môn lại có thêm một vị trưởng lão Luyện Hư, thật đáng mừng...
Hai chân Lâm Nhất chạm đất, đưa vật rách nát cầm trong tay cho Bách Lý Xuyên, không cần suy nghĩ nói:
- Cửu Châu môn không thiếu trưởng lão Luyện Hư, Bách Lý Xuyên lại dẫn theo Quý Tử cùng Bách An lập môn hộ khác đi...
- Ái chà! Đây là trấn sơn chi bảo của Bách An Môn tại Cửu Châu, tên là y phục Ngũ Thải Hà. Không ngờ Lâm trưởng lão còn có thể đoạt được nó về...
Bách Lý Xuyên nhận lấy một đám vân thường mềm nhẹ, còn chưa nói dứt lời đã sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Vì sao Lâm trưởng lão muốn đuổi cả nhà ta ra khỏi cửa...