Đây là một hạp cốc (hẻm núi) cực lớn, có gió mây tuôn động, khí tượng vạn thiên (muôn hình vạn trạng).
Giữa núi cao vờn quanh, khe núi phương viên trăm dặm nằm lõm trong đó, chính giữa là một đỉnh tròn cổ quái.
Đỉnh tròn lớn chừng ba trượng, do ngọc thành luyện thành, tạo hình ba chân hai tai cổ phác, trên có điêu khắc chín con rồng, toàn thân chớp động ánh sáng màu tím, đồng thời ẩn ẩn tán phát ra khí thế vô danh, khá là bất phàm. Dưới chân nó là sương mù nhàn nhạt, lơ lửng cách mặt đất chín trượng, nhìn qua càng thêm mấy phần thần bí khó lường.
Dưới đại đỉnh là một hồ sâu. Phương viên hồ ước chừng trăm trượng, được một tầng sương mù dày đậm bao phủ, tuy không thấy được nước hồ song cũng cảm thấy được sự quỷ dị trong đó. Càng quỷ dị hơn chính là, sâu trong nước hồ loáng thoáng thấy có một bóng người nằm ngang, người đó vóc dáng cao lớn, tứ chi trôi nổi, hai mắt nhắm nghiền...
Bốn phía hồ sâu được xây đắp thang đá, bậc thềm đá. Nhìn cảnh tượng giống như một nơi dùng để tế tự.
Lúc này, có một đám người từ nơi xa đi tới, dừng chân cách hồ sâu khoảng trăm trượng. Ba vị lão giả đi đầu hình như đang tranh cãi gì đó, bên cạnh còn còn một vị trung niên đang nhìn đông ngó tây..
- Người đó đã ngủ say trong Long Đàm trăm năm, đến nay chưa tỉnh. Cứ tiếp tục thế này, e là uổng công. Chắc nên dời hắn đến nơi khác...
- Ngàn vạn lần không thể! Hắn hao hết tu vị, tâm mạch tận hại nặng, chính đang ngủ say chữa thương, không được tùy ý chuyển động...
- Viêm Liệt trưởng lão! Long Đàm là Thánh Địa tộc ta, quan hệ tới mệnh mạch truyền thừa, há có thể mặc cho tùy ý làm xằng?
- Qua Y trưởng lão! Hắn là truyền nhân Thần Long, can hệ đến căn bản chín tộc!
- Viêm Liệt! Chúng ta đã để người đó ngây ngốc trong Long Đàm cả trăm năm, ngươi còn muốn thế nào? Chỉ bằng lời phiến diện của một mình ngươi vốn đã là không đủ...
- Qua Y! Hắn là do ta cứu về, há có thể giả?
- Hừ! Người đó chẳng qua là một tu sĩ tầm thường, chẳng thấy có chỗ nào thần kỳ, càng không tín vật làm chứng! Đến đây là ngừng thôi...
- Hừ! Đợi hắn tỉnh dậy, tự nhiên chân tướng rõ ràng! Có Viêm Liệt ta ở đây, ai dám vọng động...
- Truyền thừa chín tộc quan hệ trọng đại, há đâu phải trò đùa...
- Hành vi tự tung tự tác ngươi thì không phải trò đùa? Người mà ngươi tìm tới này có thể gánh nổi truyền thừa chín tộc? Kế tiếp đại nghiệp tộc ta?
- Hai ngươi cứ tranh chấp thế này cũng chắc được gì, nghe ta một câu...
- Đúng vậy! Xích Hạ trưởng lão nói đúng, đừng thương hòa khí...
-
Đám người đi tới này lấy chín vị lão giả trong đó làm đầu.
Trong chín vị lão giả, ẩn ẩn lại lấy ba người khi nãy làm đầu. Người tên Viêm Liệt tóc trắng râu bạc, tướng mạo trang nghiêm, nộ mục trợn tròn, bộ dạng rất là nóng nảy. Người tên Qua Y râu tóc xám trắng, sắc mặt như đao khắc, thần sắc âm trầm, cũng có vẻ rất cố chấp; người tên Xích Hạ đầu tóc cũng bạc trắng, thần thái nghiêm túc, ngược lại trầm ổn nội liễm hơn nhiều.
Ba người này đều có tu vị Tiên Quân hậu kỳ, mỗi người đều giữ ý kiến riêng. Những người khuyên bảo khác đều là cao thủ Tiên Quân, từ sơ kỳ đến trung kỳ, ai cũng ôm lấy ý niệm dĩ hòa vi quý. Đi theo còn có hơn mười người, hẳn đều là đệ tử chín tộc, không người nào dám lên tiếng, chỉ biết ở bên nhìn náo nhiệt.
- Không quản thế nào, lúc này lấy hưng suy chín tộc làm trọng! Nếu Chân Long không còn giáng thế, Thần Long nhất tộc ta chỉ còn mỗi cái hư danh, khó miễn đi đường xuống dốc!
Xích Hạ ngưng lại hai người đang tranh cãi, không hoảng không vội nói:
- Long Đàm kia di tồn từ viễn cổ, là ân trạch tiên tổ, trong đó tự có huyền cơ. Trong chiếc Long Đỉnh trên đó còn dư trăm giọt Long Huyết để duy trì Thần Long giáng thế. Chín tộc ta mỗi bên lấy một giọt Long Huyết đi khắp các nơi tìm kiếm truyền nhân Long Tộc. Hiện nay...
Hắn chợt ngưng lời, nhìn hồ sâu nơi xa trăm trượng rồi quét mắt qua đám đông bốn phía, nói tiếp:
- Thanh niên tên Lâm Nhất kia tuy chết ngất bất tỉnh, nhưng long tu khí cơ vẫn còn, có lẽ chính là người định tìm năm xưa...
Trong đám đông, một vị trung niên râu quai nón khẽ gật đầu. Hắn khoác vải thô, tướng mạo tầm thường, trầm mặc ít nói, là một vị cao thủ Kim Tiên hậu kỳ! Hai vị hán tử hai bên thì có vẻ cao lớn hơn nhiều, hướng hắn nhếch miệng khẽ cười, bọn họ khá là quen thuộc.
- Mà người Qua Y trưởng lão tìm được, tuy không phải Thần Long chính mạch, lại chân thân không giả...
Xích Hạ tiếp tục nói:
- Không ngại để hắn vào trong Long Đàm tu luyện một phen, có khi lại được cơ duyên thành tựu chính quả cũng không chừng! Nói tóm lại...
Hắn tay vuốt râu dài, nói tiếp:
- Chúng ta tuy là hậu duệ chín tộc, lại hữu danh vô thực! Cấp bách khôi phục Thần Long tái thế, đi ra long chi Quy Khư này...
- Xích Hạ trưởng lão! Ý ngươi là để hai người bọn họ ở chung trong Long Đàm, làm thế sao được?
Viêm Liệt há mồm ngắt lời Xích Hạ, cao giọng nói:
- Từ xưa tới nay, vương giả chí tôn, chỉ một không hai!
- Sao lại không được?
Qua Y không chút nhân nhượng hỏi ngược lại, có lý có cứ nói: