Vô Tiên

Chương 2131: Chương 2131: Thời gian như nước (2)




- Ha ha! Ta lúc đó có mắt không tròng a...

Ti Không Nghiệp khẽ cười tự giễu, nói:

- Đúng như câu, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong! Cổ nhân quả thật không lừa ta...

Năm đó trên đường đi tới Tiên cảnh, hắn từng có một trường ngẫu ngộ. Khi ấy gặp được một người thanh niên hết sức bình thường, chính là Lâm Nhất uy chấn Tiên vực sau này! Lãng phí mất cơ duyên kết giao, khiến hắn đến nay vẫn còn thương tiếc không thôi!

Ti Không Nghiệp tự trách, là lời nói vô tâm, nhưng nghe vào tai Lôi Thiên lại có ý vị bất đồng. Hắn đưa tay vuốt hàng râu lưa thưa trên môi, trong lòng âm thầm đành chịu. Nói đến nói đi, luôn là rời không xa cái tên Lâm Nhất kia. Chỉ vì vầng sáng của hắn thái quá chói mắt, đến độ bao phủ hết thảy Tiên vực ngoại giới, ai có thể tránh qua được?

Lúc Lôi Thiên còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Ti Không Nghiệp đã lấy ra một khối ngọc giản xem xét một lúc, sau đó ngước nhìn tiền phương ra hiệu nói:

- Lôi huynh! Đó chính là Huyền Chân tiên cảnh?

Một tàn tinh cực lớn đang từ từ tới gần, lớn không dưới mấy chục vạn dặm. Bên trong hoang vắng, có chín ngọn núi đột ngột cắm thẳng vòm trời. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng khá là quỷ dị!

- Theo tinh đồ hiển thị, hẳn nên là thế...

Lôi Thiên thuận miệng đáp nói. Thứ trong tinh đồ mà hắn nhắc tới chính là dị tượng đến từ Tử Vi tiên cảnh. Đó là do tiên đế lưu lại hay tự nhiên sinh thành, nhất thời khó mà biết được. Chẳng qua, chiếu theo tinh đồ, quả thật tìm đến được vị trí thần bí như chỉ dẫn!

Không đến nửa canh giờ, hai người đã bay đến trên tàn tinh, sau một lúc bồi hồi, hai người song song hạ xuống. Vị trí hạ xuống hẳn là một trong chín ngọn núi, nhìn từ xa mông mông lung lung, đến gần lại một màu tối đen, như là sơn hoang dã lĩnh, không có chút bộ dạng Tiên cảnh nào cả!

Chỗ hai người đặt chân không lớn, phương viên chừng trên dưới hai, ba mươi trượng. Lôi Thiên không rảnh quan sát chung quanh mà ngước mắt nhìn lên trời cao. Có vô số đá vụn tàn tinh ngăn trở, hoàn toàn không thấy được bóng dáng ánh mặt trời. Gửi thân nơi này giống như đến một ngóc ngách bị bỏ quên giữa thiên địa...

- Nơi này thuộc về La gia, người không phận sự đi ra!

Một tiếng hét lớn truyền tới, ba đạo nhân ảnh bay lên từ trong sơn cốc bên dưới. Đó là tu sĩ La gia, ai nấy đều bày ra khí thế hung hăng khu trục ngoại địch!

Lôi Thiên khẽ nhíu mày, không đáp lời. Ti Không Nghiệp ở bên khá là khó chịu, quát lớn:

- Tay chân La gia có dài đến mấy cũng không thể ngang ngược vậy được...

Kẻ đến tu vị không yếu, đều có cảnh giới Tiên Nhân trung kỳ, nháy mắt đã vây quanh hai người trên đỉnh núi. Đối phương đi ra một lão giả, sắc mặt lạnh lùng nói:

- Đất vô chủ, tới trước được được, đây là thiên kinh địa nghĩa! Hai nhà Thiên Khôi Thiên Cương các ngươi còn dám hành hung ư?

Lôi Thiên và Ti Không Nghiệp đường xa mà đến, mới vừa hiện thân đã bị đoán ra thân phận, lại còn gặp phải uy bức dọa nạt, bởi thế đủ thấy La gia ngang ngược cỡ nào!

- Hừ! Đúng là há có lý này!

Lôi Thiên nổi giận! Trước kia nhà hắn và La gia vẫn thường lui tới, ít nhiều cũng có mấy phần giao tình. Nhưng hiện nay đã thế như nước lửa, nghiễm nhiên thành là tử địch! Nếu thật động thủ, còn không biết sẽ như nào!

Ti Không Nghiệp cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, trên mặt cười lạnh, không hề có ý lui nhường.

Song phương sát cơ dần thịnh, mắt thấy sắp nháo đến không thể thu thập, một vị lão giả chợt túa ra từ trong sơn cốc bên dưới, vội vàng lên tiếng khuyên ngăn:

- Lôi thiếu chủ! Tư Không thiếu chủ, bớt giận...

Đồng thời, có mấy đạo nhân ảnh khác từ nơi xa lại gần, cuồng vọng hô lớn:

- Ai dám đối địch với La gia ta, tìm chết...

Lôi Thiên cố nén lửa giận, theo tiếng nhìn lại. Người đến không phải đệ tử La gia, mà là người trong giới Qua Linh Tử, hắn chính một bên lia lịa khoát tay, một bên khẽ đánh mắt ra hiệu.

Thấy cảnh này, Lôi Thiên tâm niệm chợt động. Hắn quay đầu ra dấu cùng Ti Không Nghiệp, hai người một trước một sau chạy tới chỗ Qua Linh Tử.

Đệ tử La gia cho là đối thủ khiếp đảm, liền cũng đành thôi, chỉ tiễn đưa bằng một tràng cười chế giễu.

Qua Linh Tử dừng lại giữa không trung, thở dài một hơi, quay đầu hạ xuống sơn cốc. Khi ba người tới một khe núi hẻo lánh, có năm người đứng dậy đón chào, lần lượt là đệ tử Thiên Cương, Thiên Khôi và Thiên Uy.

Nhân lúc Ti Không Nghiệp hàn huyên với mấy người kia, Lôi Thiên nhấc tay nhìn quanh. Đỉnh núi vạn trượng khi nãy tuy nguy nga thẳng tắp như kiếm chọc trời, lại không hề có chỗ nào khác thường. Cách đó vạn dặm, thậm chí mấy chục vạn dặm, tám ngọn núi còn lại cũng như thế. Chẳng qua, ở trên núi có thể thấy được mấy chục tu sĩ đại để là đến từ La gia, Khổng gia, Hoa gia và Nguyễn gia, còn đệ tử Lôi gia, Bình gia và Tư Không gia lại lác đác không mấy.

Lôi Thiên buồn bực khó tiêu, cùng Qua Linh Tử đi tới một bên, hỏi:

- Ta nhớ năm mươi năm trước ba nhà mỗi nhà đều phái mười người trú thủ tiên cảnh, tại sao giờ chỉ thừa lại mấy người các ngươi...

Lời đến một nửa, hắn lại kinh ngạc thốt lên:

- Qua Linh Tử! Ngươi là tu sĩ trong giới, không phải đệ tử La gia, chẳng lẽ cũng ở chỗ này trông giữ năm mươi năm?

Bộ dạng tóc bạc râu trắng của Qua Linh Tử vẫn thế, chỉ là mặt cười nhạt nhẽo, trên nét mặt mang theo ưu sắc khó mà che dấu, chán nản nói:

- Yêu tu hoành hành trong giới, ta sớm đã có nhà khó về, liền ương cầu tới đây trú thủ, chỉ để lay lắt hơi tàn thôi!

Hắn hơi hoãn một lát rồi nói tiếp:

- Mười năm nay tranh chấp không ngừng, tử thương khá nhiều, đường sá xa xôi không cách nào cầu trợ, lại không thể tự tiện rời đi, đành phải trơ mắt nhìn chín ngọn núi Tiên cảnh lần lượt bị La gia chiếm cứ...

Nghe Qua Linh Tử nói thế, Lôi Thiên nhịn không được thở dài một tiếng. Hơn năm mươi năm trước, Tiên cảnh được tìm ra, nhưng vị trí khá là bí ẩn, đường sá lại xa xôi, đi về một chuyến chí ít phải dùng mười mấy tháng. Bởi tin tức không nhanh, tình hình không rõ, hắn và Ti Không Nghiệp mới mang theo lời dặn trưởng bối đi đến tra xem một phen. Mà không nhìn không biết, nhìn rồi càng khiến người tức giận sôi gan!

- La gia thế lớn, chỉ lui nhường mới có thể giúp chúng ta an toàn! Vừa nãy sợ Lôi thiếu chủ sa vào khốn cảnh nên mới đi tới khuyên ngăn...

Qua Linh Tử thần tình đắng chát, chuyển mắt lại cười khà khà, nói tiếp:

- Ha ha! Tuy La gia chiếm hết chín ngọn núi, nhưng chẳng qua là sính uy phong nhất thời thôi. Nơi này tuy là Tiên cảnh, lại chẳng có gì cả, nhường cho chúng thì có sao...

Qua Linh Tử như biến thành người khác, không còn xảo trá lõi đời như trước, ngược lại nhiều mấy phần thẳng thắn. Hắn có thể mang theo người ở chỗ này uốn lượn cầu toàn, quả thật không dễ. Mà chẳng lẽ trong tiên cảnh không có gì cả?

Lôi Thiên không khỏi kinh ngạc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.