- Lâm Nhất, chí ngươi cao xa, chúng ta tự thẹn không bằng!
Ngọc Lạc Y thật lòng than thở một tiếng. Nàng không khác gì tu sĩ tầm thường, chỉ muốn ở lại Chính Dương tông, yên ổn tu luyện suốt đời. Về phần sau này có thể đi bao xa, chỉ có thể mong đợi ở cơ duyên thiên đạo! Lâm Nhất chỉ hơn trăm tuổi đã là tu sĩ Kim Đan còn không tự mãn, có thể thấy được tâm chí hơn xa người thường.
- Ha ha! Nàng quá coi trọng Lâm Nhất ta rồi!
Lâm Nhất cười ha hả, lại tự giễu nói:
- Không oán trời, không trách người, vô cùng đơn giản làm chính mình, ta chỉ mong điều này mà thôi! Nhưng trời không chiều nguyện, mỗi khi đều gặp thị phi không ngừng, khiến người ta bất đắc dĩ...
- Không oán trời, không trách người...
Suy nghĩ theo lời nói của Lâm Nhất, Mộc Thiên Viễn phụ họa nói:
- Có người nói người tự thắng minh thì mạnh mẽ! Nói chuyện với ngươi, chung quy sẽ có một chút thu hoạch!
- A! Đây mới là ý định ban đầu của hai ngươi...?
Lâm Nhất thuận miệng hỏi một câu, khóe miệng thoáng cười. Lời của hắn ở trong tai người có tâm tất có ẩn ý. Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y nhìn nhau, vẻ mặt xấu hổ.
- Hai người chúng ta là nhận lệnh đến đây, vẫn là vì kinh thư trên người ngươi...
Bao giờ cũng phải che dấu, nghĩ một đằng nói một nẻo nói thực sự khiến người ta có cảm giác bị đè nén. Vì thế, trong lòng Mộc Thiên Viễn vẫn do dự không ngừng. Thấy trong lời nói của Lâm Nhất có chút thay đổi, hắn ta âm thầm cắn răng, vẫn nói ra nỗi khổ tâm của mình.
Lâm Nhất hơi bất ngờ xoay người lại, ánh mắt trong suốt như nước. Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y đều ngượng ngùng, cúi đầu xuống.
Mọi người trầm mặc một lúc lâu, Mộc Thiên Viễn vẫn ngẩng đầu lên. Thấy Lâm Nhất không có ý trách móc, hắn ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Điều này thực sự khiến người ta thẹn thùng... Nhưng nói dối không phải chuyện thế hệ ta nên làm!
Lâm Nhất khẽ nhíu mày im lặng một lát mới thoải mái cười nói:
- Ai thích bị người khác nói dối bắt nạt đâu! Kết giao với bằng hữu quý ở một chữ 'Thành'! Có thể có người nhọc lòng mà quên mất căn bản của con người!
Hắn nói thoái mái lại có chút chế giễu.
Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y đều là người tâm tư tinh tế, tất nhiên nghe được những lời âm thầm chỉ chích này. Lâm Nhất cũng không phải là một người khó nói chuyện! Giống như hắn nói, Yến Khởi cùng Lãnh Thúy dụng tâm lương khổ cũng chỉ là vô nghĩa, chỉ vì thiếu một chữ 'Thành'. Thành tín nhìn như đơn giản lại thật sự không dễ có.
Hễ là người có tâm tư bắt nạt, lại chẳng có thành tín nào đáng nói, giống như núi cao mất căn cơ, làm người cũng mất đi căn bản.
Rốt cuộc Chính Dương tông đối với Lâm Nhất thế nào, không thể nói rõ ngay được. Nếu nhận lệnh sư phụ đến đây, hai người Mộc Thiên Viễn nói ra ẩn tình vẫn có thể xem là hành động sáng suốt. Ít nhất không ngại giao tình của ba người gần trăm năm.
Thấy hai người đều có vẻ bất đắc dĩ, Lâm Nhất không muốn chỉ trích quá nhiều. Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Đã có người để ý tới kinh thư trên người tat, hôm nay ta không ngại giải thích cùng hai người...
Mộc Thiên Viễn lắc đầu, xua tay nói:
- Vẫn không nên nói thì tốt hơn! Thật khiến cho người ta xấu hổ...
Ngọc Lạc Y cũng áy náy cười, phụ họa nói:
- Hai người chúng ta cũng không có ý gì khác...
Chẳng biết tại sao, Lâm Nhất không khỏi nhớ tới lời vị Lãnh các chủ từng nói...Trước đây, Lạc Y rất nhiều lần nhắc tới chỗ tốt của ngươi. Ôi! Ta còn tưởng rằng đồ đệ bảo bối của ta thích ngươi, lúc này mới tác hợp nàng cùng Mộc Thiên Viễn thành đạo lữ! Ngươi có biết nguyên nhân trong đó...
Khi Lãnh Thúy nói ra những lời này, Lâm Nhất vẫn chưa ở tâm. Mà lúc này nhìn hai người trước mặt có chút luống cuống, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, không khỏi lại nhíu mày.
Có đôi khi chính là như thế, ngươi rõ ràng biết được dụng ý của đối phương lại không thể nào tránh né. So với Lãnh Thúy, Lâm Nhất cảm giác lực bất tòng tâm. việc đã đến nước này, nếu như hắn không nói rõ ràng, trong lòng khó tránh khỏi sẽ khúc mắc. Không cam lòng lại thế nào, tâm tính như vậy thì không trách được người khác.
Suy nghĩ kĩ, Lâm Nhất lấy ra một miếng ngọc giản trắng và tập trung tinh thần một lát, hắn giao nó cho Mộc Thiên Viễn, nói:
- Còn đây là một trang kinh văn...
Tay cầm ngọc giản, Mộc Thiên Viễn hơi bất ngờ nhìn Lâm Nhất, không nhịn được mà lộ vẻ vui mừng. Ngọc Lạc Y ngạc nhiên qua đi, cũng có vẻ vui mừng. Bí kíp Tiên cảnh hấp dẫn quá mức kinh người, thử hỏi trong tiên môn Đại Hạ có ai không động lòng!
Nhìn thấy dáng vẻ mừng rỡ của hai người trước mặt, Lâm Nhất nói:
- Cảm ngộ đạo đều ở bản thân, trang kinh văn này chẳng qua là phương pháp tham khảo, cho cá không bằng dạy cách bắt cá. Các ngươi tự giải quyết cho tốt!
Khi hắn Kết Đan hoàn toàn tùy thuộc vào cảm ngộ của bản thân, vẫn không hề quá coi trọng pháp môn trong Động Chân Kinh. Nếu như tu vi thấp, còn không thể chuyên tâm tu hành, giống như đứa trẻ học bước đi, phía sau luôn có người theo đỡ thì sợ rằng sau này không đi được bao xa.
Trong thật sự Động Chân Kinh chia cảnh giới tu sĩ chia ra làm ba cửa ải thượng trung hạ, Hóa Thần mới là tu tiên ban đầu. Về phần các loại cảm ngộ Kim Đan, Nguyên Anh, trong kinh văn căn bản không có. Trước đây tặng cho Yến Khởi trang cảm ngộ Nguyên Anh, thật ra là do Lâm Nhất căn cứ vào nội dung quan trọng kinh văn trong rang Hóa Thần để khái quát ra. Khi hắn đặt bản thân ở trên bàn đe, chưa chắc đã không muốn giúp Chính Dương tông một tay.
Lâm Nhất từ lâu đã cảm thấy phiền chán những kẻ có lòng tham không đáy, đối mặt với rất nhiều tính toán. Gặp rất nhiều kiếp nạn, còn vì thế mà mất đi Lan Kỳ Nhi. Động Chân Kinh có khả năng còn dính dáng tới nhiều thứ hơn, cho nên hắn sẽ không dễ dàng đem người khác. Có thể đưa có trang cảm ngộ có liên quan đến Nguyên Anh cho hai người Mộc Thiên Viễn, có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
- Khi ta không ở Đan Dương Sơn, mong rằng hai người chiếu cố Đông Phương Sóc nhiều hơn...
Lâm Nhất bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, khiến cho hai người Mộc Thiên Viễn bất đắc dĩ nhìn nhau. Không cần nói cũng biết dụng ý của đối phương, kinh văn sau đó sẽ không có, còn muốn nhờ bọn họ chăm sóc đệ tử.
Cẩn thận thu hồi ngọc giản, than thở một hơi, Mộc Thiên Viễn nói:
- Bất kể thế nào, ngươi đã cho hai người chúng ta một câu trả lời! Tình này thâm sau không cần nói rõ, ta ngược lại nhớ tới một việc...
Ngọc Lạc Y gật đầu nói: