Vô Tiên

Chương 1037: Chương 1037: Ly Thạch (2)




Bên trong động phủ Thiên Cơ Phong, trước mặt của Lâm Nhất bày mấy miếng ngọc giản, tất cả đều là ý tốt đến từ Cổ Tiễu. So với Các chủ Thiên Cơ các này, hắn biết rất ít về con đường có liên quan đến luyện khí. Lúc rảnh rỗi, hắn lật xem một ít sách cổ có liên quan, có chút ích lợi ở việc tu hành.

Luyện khí cùng luyện đan cùng lý lẽ, đều là quen tay hay việc. Cái gọi là Ngũ Sơn Chi Thiết Tinh, Lục Hợp Chi Kim Anh, Thần Vật Chi Hóa đều cần người tạo thành. Lâm Nhất không có nhiều thời gian để luyện tập như vậy nhưng không ngại ghi nhớ thành thạo pháp môn khác, luôn dồn thời gian sử dụng. Luyện đan không thoát khỏi thiên tài địa bảo, luyện khí lại phải quen thuộc với các loại kim thạch trong thiên hạ. Sau khi nghiên cứu rất nhiều sách cổ, đối chiếu với ảnh các thực vật, hắn có thêm chút nhận thức với khoáng thạch ngũ kim.

Đây là một vật lớn chừng ngón cái màu vàng óng có tên là “Kim Tinh”, là vật cần thiết để chế luyện phi kiếm; khối đá màu đen này nhìn như tầm thường lại là “Đao thạch”, sau khi rèn luyện có thể làm cho phi kiếm càng thêm sắc bén; khối đá màu trắng cũng đến từ nhà kho của Trịnh gia ở Hứa Châu Đảo, phải gọi là Bối Mẫu Thạch, có thể dùng chế luyện một loại hộ giáp.

Trên tay của Lâm Nhất thỉnh thoảng xuất hiện kim thạch các màu đều là vật tùy thân của hắn, nhìn có vẻ ly kỳ cổ quái mà bây giờ không còn xa lạ nữa. Hắn lại lấy ra một viên màu đen lớn bằng nắm tay, lại lộ ra vẻ mặt không hiểu tới.

Vật ấy không phải vàng không phải là sắt, cầm tay thấy nặng nề. Trong Kim Thạch Lục và rất nhiều sách cổ đều không có ghi chép liên quan tới vật này. Sau khi đưa thần thức vào trong, bên trong lại có lực dao động mạnh mẽ, giống như tiên nguyên lực trong Tiên Tinh, lại khiến người ta phân biệt không ra.

Kỳ lạ! Đây rốt cuộc là thứ gì?

Lâm Nhất cũng chỉ là nhất thời nảy ra ý định, mà lấy vật này ra. Hắn đã mang theo thứ này gần trăm năm, chưa bao giờ từng nghĩ tới việc cân nhắc lai lịch của nó. Lúc này kiến thức của hắn đã khác xưa, vẫn không rõ về nó.

Thú vị thật! Trong lúc vô ý nhận được, đúng là một thứ không ai biết tới. Trước đây, sau khi rời khỏi Cửu Long sơn, khi khách sạn Tang Tây ở Đồ Kinh, tào chưởng quỹ cảm động và nhớ ơn cứu mạng của Lâm Nhất, sắp chia tay mới tặng vật này.

Nhìn vật trong tay, Lâm Nhất âm thầm lắc đầu. Đã qua lâu như vậy, hắn thật sự đã quên mất nó. Vừa nãy mang ra phân biệt kim thạch trên người, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới vật khó hiểu này.

- Lão Long, ngươi có biết vật này không?

Lâm Nhất không hiểu được mới nhớ tới chuyện thỉnh giáo cao nhân. Nhưng cao nhân không ra, hắn vô cùng kinh ngạc tiếp tục hỏi:

- Lão Long... Không biết cũng không có gì, ngươi cứ nói đi!

Lão Long giống như tỉnh mộng, a một tiếng nói:

- Vậy... ngươi giữ lại, có lẽ ngày khác sẽ có chỗ dùng...

- Xem ra cũng có thứ mà lão Long không biết...

Lâm Nhất có chút thất vọng. Lão Long hừ một tiếng, khinh thường nói:

- Một hòn Ly Thạch mà thôi, mảnh đá vỡ ngoài lót chuồng cũng không có tác dụng gì, có gì đáng để nói chứ...

- Ly Thạch? Ha ha! Lão Long đúng là kiến thức rộng rãi! Xin hỏi, vật ấy có tác dụng gì?

Lâm Nhất vội vàng hỏi. Lão Long miễn cưỡng nói:

- Ở trong mắt của lão Long, nó không khác gì hòn đá trong sơn động này! Ngươi... giữ lại lót chuồng đi...

Lão Long xem thường nhắc tới Ly Thạch này khiến Lâm Nhất cảm thấy bất đắc dĩ. Đá vỡ? Hắn cho rằng không phải vật tầm thường trong tay, vẫn là cất đi.

Lâm Nhất cầm một miếng ngọc giản trên đầu, chưa kịp nhìn kỹ thì vẻ mặt thoáng động, khẽ lắc đầu. Hắn thu hết tất cả mọi thứ trước mặt vào càn khôn giới, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi động phủ. Bên ngoài có hai bóng người đang đứng, chính là Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y.

Sau trận luận đạo trên Vân Đài, mỗi ngày hai người này đều sẽ đến đây nấn ná mấy canh giờ, Lâm Nhất sớm đã thành quen với điều này. Không đợi hắn nói, Mộc Thiên Viễn nhìn nó chắp tay lại đi tới một tảng đá bên vách núi ngồi xuống. Vẻ mặt Mộc Lạc Y có vài phần do dự, nhưng vẫn tươi cười xem như là chào hỏi.

Một cây già thấp bé vươn mình ra ngoài vách núi, thấp thoáng vài chiếc lá xanh bắt mắt. Bên cạnh là một tảng đá bay không lớn lắm, giống như một hòn ngọc di động giữa khoảng mây, có chút thú vị. Lâm Nhất đi tới nơi này và nhẹ nhàng ngồi xuống. Tay áo, mái tóc dài theo gió tung bay, cả người phiêu dật tùy ý. Hai mắt hắn hơi khép lại, khóe miệng kèm theo ý cười, không để ý tới hai người bên cạnh.

Phần lớn khi ba người gặp nhau, Lâm Nhất càng lúc càng ít nói. Hắn trầm tĩnh khí độ, ánh mắt hình như có thể nhìn thấu qua tất cả, cũng khiến cho trong thần sắc của hai người Mộc Thiên Viễn, ít đi mấy phần tự nhiên.

Ở Đan Dương Sơn, ai có giao tình cùng Lâm Nhất? Không phải Mộc Thiên Viễn cùng Ngọc Lạc Y sao? Có thể đây mới là một trong những nguyên nhân hai người tới chỗ này!

- Lâm Nhất, nếu như ngươi bận việc… tu luyện thì không cần ở cùng chúng ta. Hai chúng ta chẳng qua là rảnh rỗi đi dạo xung quanh thôi!

Nhìn Lâm Nhất ngồi trên hòn đá bay, Mộc Thiên Viễn nói dứt lời lại không khỏi thầm than, đối phương chẳng qua chỉ là một tu sĩ từ bên ngoài đến, hoàn toàn tùy thuộc vào sức mình đã đi cao đi xa như thế, lại bất luận tu vi, tâm tư mà người thường không có khả năng với tới. Mình đang làm gì ở đây vây?

Lúc này tâm Mộc Thiên Viễn sáng như gương, biết tâm tư của mình không thể lừa được Lâm Nhất, nhưng hắn ta sẽ không nói ra những lời buồn chán, có khả năng thấy được rõ ràng trong lòng dần dần cảm thấy áy náy.

- Không sao! Ta khó có được thời gian chung đụng, còn phải cảm ơn hai vị đã tiếp đón!

Lâm Nhất nói chuyện bình thản nhưng lại nói ra tình hình thực tế. Người bận rộn tu luyện, ai không tiếc thời gian giống như vàng! Nói chuyện trời đất giống như người phàm tục là cực kỳ hiếm thấy trong bọn họ.

Mộc Thiên Viễn lặng lẽ gật đầu, lại nhìn về phía Ngọc Lạc Y cười. Đối phương mặc chiếc váy ngà đặc biệt thanh lịch, trên gương mặt thanh tú cũng là nụ cười gượng.

- Ngươi muốn rời khỏi Đan Dương Sơn sao?

Tiếng nói rất khẽ như gió thoảng qua tai vậy. Sau khi hỏi một câu, ánh mắt Ngọc Lạc Y nhìn về phía bóng dáng như muốn bay lên kia. Trong mái tóc dài tung bay, long trâm óng ánh lại lộ vẻ không tầm thường...

- Sau khi rời nhà, ta cũng không dừng lại được! Chúng ta những gì chúng ta gặp được ở trên đường chẳng qua là một trạm dừng chân mà thôi...

Lâm Nhất vẫn không quay đầu, mà nhìn vào khoảng mây mênh mông. Có thể bắt đầu từ đỉnh Tiên Nhân cho đến khi du ngoạn rất nhiều sơn thuỷ hiểm trở, hắn chậm rãi thích cảm nhận khi mặt hướng về phía hư vô như vậy.

Bản thân mình đứng trong gió, trong mây, trong lòng của Lâm Nhất sẽ cảm thấy yên tĩnh. Không biết là cảm giác sảng khoái khi ngồi trong gió lạnh thấu xương, hoặc là thoải mái do mây mờ ảo mang đến, khiến tâm cảnh của người trong sáng, quên đi chính mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.